Chân Mạch vừa đi vào văn phòng Bộ hành chính, An Lệ liền xông vào.
“Chân quản lý, tôi có chuyện hỏi cậu?” Thanh âm của cô rất cứng ngắc, hiển nhiên đang nổi nóng.
Chân Mạch nhìn cô một chút, cùng cô ngồi vào sofa, bình tĩnh nói: “An quản lý, chị cứ nói.”
An Lệ căm giận bất bình: “Cậu nhất định phải đuổi việc Văn Lỵ cùng Triệu Dung Dung sao?”
Chân Mạch lãnh tĩnh gật đầu: “Phải.”
Gương mặt An Lệ hơi hơi đỏ lên, hiển nhiên tận lực khắc chế tức giận: “Xử phạt thế có nặng quá không? Trừ tiền lương, tiền thưởng tôi nghĩ là đủ rồi.”
Chân Mạch lẳng lặng nói: “Hai cô này trái với kỷ luật plaza nghiêm trọng, ảnh hưởng cực xấu tới công nhân khác, hơn nữa phá hủy nghiêm trọng hình tượng plaza mới vừa thành lập, án theo chế độ plaza, đương nhiên là bị đuổi.”
An Lệ cứng người lại, lập tức bá đạo nói: “Tôi không tiếp thu chuyện này. Sự xung đột của hai người, kỳ thực là bởi vì Lý Văn Quân. Tôi nghĩ nên khai trừ phải là cậu ta mới đúng.”
Chân Mạch mỉm cười: “Từ tình cảm mà nói, tôi không phản đối đề nghị của chị, thế nhưng từ lý tính mà xem, Lý Văn Quân cũng không sai. Hơn nữa, cậu ta không có trái với điều lệ chế độ plaza. Chúng ta xử phạt thế nào? Dựa vào điều gì?”
An Lệ nghe hắn nói vừa có lý vừa có tình, liền không đề cập tới chuyện này nữa, chỉ ngăn chặn cơn tức của bản thân, tận lực uyển chuyển: “Bọn Văn Lỵ bất quá là bị tình cảm xông não, tôi hoàn toàn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thuyet-ai-tinh-hoi-lai-qua/1318055/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.