Lý Bình Xuyên đem hợp đồng đưa qua, giọng nhàn nhạt, "Đều đã xác nhận xong rồi, ngài ký tên là được, tôi đi ra ngoài trước."
Triệu Nguyên Trình cái gì cũng không phát hiện, "Được."
Anh phải đi.
Đầu Tảo Tình nóng lên, túm chặt vạt áo anh.
Lúc này Triệu Nguyên Trình mới chú ý tới ánh mắt si mê của cô, cùng cái tay không theo quy củ kia, giọng trầm đi, "Em làm gì? Buông người ta ra."
Bị hét lên, tay Tảo Tình giống như bị bỏng, vội lấy ra, nói lắp, cứng đờ nói: "Em... em chính là thấy người ta vất vả."
Triệu Nguyên Trình coi cô như người bệnh tâm thần.
"Không có việc gì, cậu đi đi."
Anh ta nói chuyện với Lý Bình Xuyên vẫn rất khách khí, Tảo Tình lại đang có suy nghĩ khác, lại mở miệng chặn đứng anh lại, "Từ từ... Chờ đã, tôi còn một phần, chờ một chút."
Cô chạy nhanh tới túi xách, lấy ra một hộp cơm so với phần của Triệu Nguyên Trình càng tinh xảo hơn, đồ ăn bên trong cũng phong phú hơn nhiều, ngay trước mặt anh ta, không kiêng nể gì mà đưa cho Lý Bình Xuyên.
"Làm việc vất vả như vậy, nên ăn chút đồ tốt bồi bổ."
Triệu Nguyên Trình da đầu tê dại, "Em làm gì vậy?"
Hộp cơm vẫn còn ấm, làm cho lòng bàn tay Lý Bình Xuyên khô lại, trái tim cũng khô, Tảo Tình liếm liếm môi, lúc đưa đồ cho anh, tay còn vuốt cổ tay của anh, mặt trên còn có một đồng hồ đeo tay, chính là chiếc đồng hồ mà Triệu Nguyên Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thich/2423572/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.