Cô thật sự muốn khóc.
Nhưng lại sợ khóc ra, làm cho Lý Bình Xuyên cảm thấy đó là làm ra vẻ.
Nhưng đó còn không phải là làm ra vẻ sao?
Phỉ nhổ chính mình xong, Tảo Tình co giãn ngón tay đã đông cứng lại, bởi vì quá bất lực, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở chỗ nào, gió từ khe hở ở ban công thổi vào, thẳng tắp phất vào mặt, giống như đang xua đuổi cô đi.
Sự ngột ngạt trong hơi thở, cô cắn chặt đầu lưỡi, hít thật sâu, dẫn tới gương mặt từ từ đỏ lên.
Lý Bình Xuyên bởi vì lời cô nói, lại ngây người một hai giây.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, anh lấy hai tờ giấy đưa qua cho Tảo Tình, "Tại sao không ăn thịt, ai nói em mập?"
Tảo Tình cắn răng, không lên tiếng.
Sông cuộn biển gầm.
Anh lại dùng giọng nói này, giọng điệu này, sự quan tâm như đánh vào ánh mắt tăng thêm sự tổn thương, gián tiếp chồng chéo lên nhau, đặc biệt dễ dàng mê hoặc người khác.
Tảo Tình không trả lời, Lý Bình Xuyên muốn tự mình lau nước mắt cho cô, kỳ thật cũng không có nước mắt gì, nhưng sự uất nghẹn đè nén cực kỳ lợi hại, đôi mắt mở to hơn một chút còn đỏ ửng, anh giống như đang dỗ dành trẻ con không ăn được kẹo, rất có kiên nhẫn, "Anh không có chê em mập mà, như vậy đặc biệt tốt."
Giấy không có mùi vị, cũng không tính mềm mại.
Nhưng lực độ anh nhẹ, lúc lau nước mắt cũng không có qua loa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thich/2423568/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.