Cầm điện thoại đang rung trong tay, hơi lạnh từ cổ tay truyền đến ngón tay, áo khoác của Lý Bình Xuyên còn đang ở trên người Tảo Tình, anh chỉ mặc một cái áo len, không ấm được bao nhiêu, len hơi mỏng, nếu bị đánh sẽ rất đau.
Triệu Nguyên Trình có đánh người hay không thì chưa biết.
Nhưng biểu cảm, vô cùng phức tạp.
Mặt như bảng màu, hết đỏ lại xanh.
Hết nhạc chuông, điện thoại im bật, anh ta giống như hết kìm nén được nữa, sắp bộc phát.
Tình cảnh này của bọn họ ở trong mắt người khác thật khó hiểu, chú bán quýt đảo mắt, thật cẩn thận mà vươn tay lấy điện thoại về, "Người không phải đã ở trước mặt cậu rồi đó sao, đồ ngốc này, không nhận ra à?"
Triệu Nguyên Trình giật nhẹ khóe miệng, "... Chuyện này như cơn ác mộng vậy, chú nói con dám nhận không?"
Lý Bình Xuyên có chút lo lắng, ngược lại không phải thật sự sợ bị đánh, chỉ là sợ Tảo Tình xuống lầu tìm không thấy người.
Mắt anh trong màn đêm hơi tối, u ám nhìn không ra cảm xúc.
Liếm liếm môi, cuối cùng nói: "Tôi lúc trước đã nói với ngài."
Này có ý gì?
Còn trách anh ta?
Triệu Nguyên Trình bị làm cho tức cười, "Đội ơn ngài, đừng dùng 'ngài' để xưng hô với tôi, tôi sợ giảm tuổi thọ."
"Vậy... nên xưng hô như thế nào?"
Triệu Nguyên Trình còn chưa trả lời.
Lý Bình Xuyên lại đâm thêm một đao, "Giống như Tảo Tình gọi anh sao?"
Máu dồn hết trong cổ họng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thich/2423565/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.