Edit: Sunny Út
Beta: Feiyang
“Được, ta sẽ không rời ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Lục NgưngNhiên ôm hắn, cảm nhận được nội tâm cực độ sợ hãi của hắn, trong lòngsinh ra tình cảm khác thường, cuối cùng gật đầu đáp.
Hoa ma ma canh giữ bên ngoài Mai viên, nhìn hai người ôm nhau trongviện, lệ nóng doanh tròng, lại chưa cảm giác được cách đó không xa cũngcó một đôi mắt nhìn rõ nhất cử nhất động ở đây.
“Ôm đủ chưa?” Lục Ngưng Nhiên giật mình phát hiện bọn họ có tư thế ái muội, sắc mặt đỏ ửng lạnh giọng hỏi.
“Không đủ, cả đời ôm không đủ.” Quân Mặc Hàn vô sỉ trả lời, khôi phục khẩu khí như trước, không ngừng ma sát ở ngực nàng, xẹt qua nơi đó.
Lục Ngưng Nhiên sắc mặt nháy mắt trầm xuống, “Sắc lang!“, mắngxong đưa tay đẩy hắn ra, kéo cánh tay hắn đánh một quyền cầm nã thủ, áobào bung ra, lộ ra cánh tay có vô số vết đao. Nỗi tức giận của Lục Ngưng Nhiên giờ khắc này biến mất hầu như không còn, thấy hắn còn la oai oái, nới lỏng tay ra.
“Ngươi mà lại dùng lực thì cánh tay của ta sẽ bị phế đó, nữ nhân độc ác!” Quân Mặc Hàn xoa cánh tay suýt nữa bị bẻ gãy, bất mãn than thở.
Lục Ngưng Nhiên mặt trầm xuống ngồi bên cạnh hắn, cầm tay phải của hắn,cuốn cổ tay áo lên. Trên cánh tay tuyết trắng kia không chỗ nào lành lặn cả, bảy tám vết sẹo uốn lượn trên cánh tay hắn, vừa nhìn sẽ cảm thấyghê người dữ tợn.
Quân Mặc Hàn thấy nàng nhìn vết sẹo của mình, tức khắc thu hồi cánh taynhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tuyet-sung/1593703/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.