Ta nháy mắt cứng đờ, nhìn Ngự Vương trân trân.
Bộ dáng hắn thế này, mũ vàng đai ngọc, áo gấm long bào, thực sự rất khí khái, suýt nữa ta đã quên, hắn mới hai mươi tuổi.
Giơ tay lên, toan chạm vào mặt hắn.
Ngự Vương vẫn hạ mi nhìn ta, đột nhiên ta phát giác, diện mạo hắn rất giống Ngự thái phi, nhất thời ngơ ngác, còn ảo giác rằng người đàn bà đó đang ngồi ngay trước mặt ta.
Mấy ngày nay, hắn biểu hiện thực sự quá xuất sắc.
Hắn quá dịu dàng.
Thực sự là đã quá dịu dàng.
Từng giọt từng giọt từ từ thấm xuống đáy lòng đã khép kín rất nhiều năm của ta, thậm chí làm ta suýt quên mất, một ngày tuyết lớn nửa năm trước, hắn còn cố ý đưa một bát rượu độc, muốn xem ta uống cạn.
Bên tai ta Dạ vẫn thét lanh lảnh.
“Đại nhân! Hắn muốn giết ngươi!”
Ta tát một phát ra sau, trúng ngay giữa mặt Dạ.
“Đừng rống nữa. Ta biết rồi. Điều này có gì kỳ quái đâu.” Ta phải biết từ lâu, kỳ thực chưa từng có gì thay đổi. Chẳng phải ta chỉ là một quân cờ trong tay hắn sao, một ngày nào đó sẽ chơi chán.
Dạ bị ta phủi bay như ruồi, không cam lòng bay loạn xị trên đầu ta.
Ngự Vương túm lấy tay ta, hỏi, “Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Ta lắc đầu, Ngự Vương lại hỏi, “Huyệt câm của ngươi giải rồi à?”
Ta ngẩn ra, thì ra thời gian đã hết. Vì vậy thử ngọ nguậy hai chân, quả nhiên có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-truong-an-da/2998926/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.