“Tạ công tử, ngươi thả ta xuống ở đây là được rồi.”
Mắt thấy sẽ đến cửa thôn, Tần Thiên nói với Tạ Đình Quân. Hai người cưỡi chung một con ngựa, tuy rằng không có chuyện gì phát sinh, nhưng bị người khác thấy cũng không tốt.
Tạ Đình Quân nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra xa, người luyện võ thị lực luôn hơn hẳn so với người bình thường, từ rất xa, hắn đã thấy bóng dáng Trang Tín Ngạn đang đứng ở cửa thôn đi qua đi lại.
Tạ Đình Quân cười nhẹ, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Trang Tín Ngạn sẽ không an tâm ở nhà mà chờ tin tức.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Tạ Đình Quân cười nói: “Nơi này đường không dễ đi, ta chở ngươi đưa đến cửa thôn, cũng không còn bao xa.” Nói xong cũng không chờ Tần Thiên trả lời, liền ra roi thúc ngựa hướng về cửa thôn phóng nhanh tới.
Thời điểm sắp tới gần cửa thôn, Tạ Đình Quân cố ý ruổi ngựa lướt qua một mô đất, hắc mã lắc lư, Tần Thiên mất thăng bằng, theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn, Tạ Đình Quân ha ha cười, chậm rãi giảm tốc, dừng ngựa lại trước cửa thôn.
Ở cửa thôn có một hàng cây đại chương, dưới tàng cây đại chương có một ngôi miếu thổ địa tho nhỏ. Trước ngôi miếu nhỏ có đặt lư hương bảo chúc.
Tạ Đình Quân xoay người xuống ngựa, dư quang khóe mắt nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng ở phía sau một gốc cây đại chương nhìn bọn họ. Gốc cây to một người ôm cũng không hết, cơ hồ che khuất thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302579/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.