Trong thư phòng phủ Thái tử, Cao Minh Đào, Vương Nhiên, ba vị lão gia Tưởng phủ, Sử Lỗi, Thạch Dân Uy... ngồi theo thứ tự.
Không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
Bởi vì Hoàng đế băng hà vô cùng đột ngột, trên mặt mọi người đều vẻ đau thương, tựa như bị nhổ mất một chiếc xương sườn trên người vậy, đau đớn muốn chết.
Đã vậy còn không thể gào thét để giải tỏa sự đau đớn này ra, chỉ có thể ngậm nước mắt, nhẫn nhịn nỗi đau mà làm việc tiếp.
Nhưng Cao Thượng thư, Vương Các Lão nhận ân huệ của Bảo Khánh đế vẫn không thể nhẫn nhịn được, nước mắt chảy dài, ngay cả mắt ba vị lão gia của Tưởng gia cũng ướt nhòe.
Nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện.
Trong mắt phượng của Tưởng Hoằng Văn có giọt nước mắt lạnh lẽo thoáng qua, bờ môi mỏng của hắn ta từ từ hé mở, "Việc đã đến nước này, hãy tạm kìm nén lại sự đau đớn trong lòng, trước tiên phân tích tình hình khó khăn trước mắt rồi tính."
Tuy Tưởng Hoằng Văn là tiểu bối, nhưng thời khắc này thân phận xem như ngang ngửa với Thái tử, hắn ta nói vậy, không ai dám không nghe theo, cho dù là Đại lão gia Tưởng phủ, tức cha ruột của Tưởng Hoằng Văn cũng vậy, trước tiên là quân thần, sau mới đến cha con.
Cao Minh Đào quay người lau nước mắt: "Bao giờ Thái tử về đến Kinh?"
"Đã đi đến nửa đường, nếu thuận lợi, sáng tinh mơ hai ngày sau có thể về đến Kinh thành, ta đã phái người nghênh đón giữa đường."
Hắn ta dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848313/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.