Triệu Cảnh Diễm tin rằng vạn sự vạn vật trong trời đấy đều có ý trời, huống hồ dù giấc mộng này chỉ là giả, hắn cũng không hối hận với quyết định của mình.
Phụ hoàng là máu mủ của hắn, mà Cố Thanh Hoàn là người hắn không thể để mất được.
A Ly nhìn Triệu Cảnh Diễm thật kĩ, lập tức xoay người đi thu xếp.
Triệu Cảnh Diễm mặc áo mỏng đi ra sân.
Lúc này, đêm đã khuya, một áng mây đen che khuất vầng trăng, đất trời tăm tối.
Hắn đứng yên bất động, đón lấy gió đêm, nhìn về hướng Kinh thành, chẳng biết tại sao, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
Triệu Cảnh Diễm rùng mình, trái tim chìm xuống đáy cốc.
Trăng sao vời vợi, mây tản mưa ngừng.
Đường chân trời đã lờ mờ sáng lên.
Dương Nhuệ mặc quân phục, giục ngựa phóng nhanh.
Lúc này, cửa Bắc vừa mở, thị vệ giữ cửa còn đang ngái ngủ, mắt nhập nhòe, bỗng cảm thấy trước mắt hoa lên, một con ngựa phóng qua.
Thị vệ mắng vài câu, cũng không quá để ý.
Dương Nhuệ phóng qua cửa thành, chạy thẳng đến Tô phủ, một lát sau đã đứng ở trước mặt Tô Tử Ngữ.
"Tử Ngữ, xảy ra chuyện lớn rồi."
Tô Tử Ngữ mặc áo xanh, tay áo rộng bồng bềnh như mây, nhưng dáng vẻ lại chẳng có chút khoan thai như thư sinh trước đây nữa, "Nói mau."
"Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh có hành động bất thường."
Thân hình Tô Tử Ngữ lảo đảo, ánh mắt chết lặng.
Quân lực của Kinh kì được phân làm ba doanh lớn, Ngũ Quân Doanh đứng đầu, tổng cộng có ba vạn quân, Thần Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848312/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.