Bóng đêm tịch liêu, trong phòng thắp vài trản đèn, hơi nước bốc lên từ thùng gỗ khiến người ta cảm thấy khoan khoái, bình yên.
Rốt cuộc Triệu Cảnh Diễm cũng không nỡ làm khó Cố Thanh Hoàn, chỉ để A Ly ở bên hầu hạ.
Cố Thanh Hoàn nhìn bóng lưng người đàn ông hắt lên tấm rèm, không hiểu sao thầm phiền muộn. Chỉ mấy canh giờ nữa, hắn phải rời Kinh rồi.
Lúc trước chia xa thì cứ chia xa, cô cũng chẳng nhung nhớ là bao; mà bây giờ, dù chưa chia xa nhưng nỗi nhớ đã lan tràn. Thì ra, những lời tâm tình hắn nói lúc trước đều là thật.
Khóe mắt Cố Thanh Hoàn dần đẫm lệ.
Thì ra ông trời vẫn đối tốt với cô, thậm chí cô còn có ảo giác rằng, cô sống lại một đời cũng chỉ là để gặp được hắn.
Gặp được hắn khiến cô gom góp được chút ít can đảm còn sót lại, ở bên hắn ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ.
Triệu Cảnh Diễm tắm rồi đi ra, thay áo trong sạch sẽ.
Cố Thanh Hoàn đỡ hắn ngồi xuống, cầm khăn A Ly đưa đến, lau khô từng lọn tóc dài của hắn. Cô làm thật chậm, cũng thật tỉ mỉ.
Triệu Cảnh Diễm cũng không thúc giục, thậm chí hy vọng cô đừng dừng lại.
Hắn nhớ rõ thuở còn thơ, mẫu phi cũng từng lau tóc cho phụ hoàng, cũng là dáng vẻ này, cũng là màn đêm yên tĩnh như vậy.
Vòng eo của mẫu phi rất mảnh khảnh, nhưng đôi tay lại rất có lực; phụ hoàng vừa uống trà, vừa xem tấu chương, dường như rất hưởng thụ.
Thì ra, cho dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848308/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.