Bấy giờ Triệu Cảnh Diễm mới hoàn hồn, bèn cười nói: "Ta bỗng nghĩ đến những đôi phu thê bình thường, trượng phu ra ngoài làm việc, thê tử lo việc trong nhà. Đến khi mặt trời lặn, thê tử sẽ đứng ngoài sân đón trượng phu trở về. Vẻ mặt vừa nãy của nàng thật giống với thê tử đang đợi trượng phu trở về."
Cố Thanh Hoàn nhón chân lên, gõ đầu hắn: "Nằm mơ đi. Có đói bụng không? A Ly chuẩn bị cơm canh rồi, ăn một ít đi rồi ta lại thay thuốc cho huynh."
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, "Vừa nãy ta đã ăn ít cháo trong cung rồi, không muốn ăn gì nữa. Nhân lúc còn sáng trăng, nàng đi dạo với ta một lát."
Cố Thanh Hoàn nghiêng đầu, nhìn lưng hắn, cười nói: "Hôm nay mới có thể đi lại, sợ là sẽ làm vết thương lại bật máu đấy."
Triệu Cảnh Diễm vươn tay ra, kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: "Thế nên nàng phải đỡ ta đấy."
Sân vườn phủ Thái tử rất lớn, rường cột chạm trổ, đẹp không tả nổi. Vết thương của Triệu Cảnh Diễm chưa lành hẳn, hai người thong thả đi đến đình nghỉ mát rồi dừng lại nghỉ ngơi.
Sắp sửa tới lúc chia xa, dường như mọi ngôn ngữ đều chỉ là dư thừa, Triệu Cảnh Diễm ôm lấy cô từ đằng sau, đặt cằm lên vai cô, một tay lấy hổ phù ra.
"Cái này cho nàng."
Dưới ánh trăng, hổ phù lóe sáng lạnh lẽo, Cố Thanh Hoàn ngờ vực: "Đây là cái gì?"
"Hổ phù có thể hiệu triệu một nghìn Thiên Tử Vệ, phụ hoàng mới vừa cho ta, nàng cất đi, có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848307/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.