Cậu thiếu niên đó cầm miếng bánh đậu đỏ, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tay cô cầm vào rồi."
Trời ạ, cái tên trộm này còn dám chê tay cô bẩn, thật đúng là… Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, bịa chuyện bảo: "Đồ ngốc, loại bánh đậu đỏ này phải dùng tay cầm thì mới ngon."
Lời của Cố Thanh Hoàn vừa dứt, đã có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, là của Tử Ngữ.
Cô mừng thầm, vội vàng đẩy cậu thiếu niên vào bên trong, nói khẽ: "Có người đến rồi, ta sẽ dẫn người này đi. Ngươi hãy ngoan ngoãn trốn ở đây, đợi chúng ta đi rồi hãy chạy ra."
Cậu ta thò nửa người ra ngoài, dùng một tay túm lấy y phục của Thanh Hoàn, trong mắt hiện lên ánh sáng thăm thẳm: "Cô tên là gì?"
Cố Thanh Hoàn ngoảnh lại. Bởi vì trong lòng vui vẻ nên cô nháy mắt, tinh nghịch đáp: "Ta tên là bánh đậu đỏ nước cốt dừa."
Yên Vu nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Thanh Hoàn đúng như mong muốn, ý cười thoáng hiện lên trên môi: "Chắc nữ y ngạc nhiên lắm đúng không."
Hồi ức bị cắt ngang, Cố Thanh Hoàn giơ tay xoa huyệt Thái dương, thẫn thờ trả lời: "Rất ngạc nhiên."
Yên Vu như cười như không nói: "Vẫn còn có chuyện khiến nữ y ngạc nhiên hơn cơ."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn hỏi theo câu nói của cô ta.
"Thật ra ta và nữ y cũng có chút quan hệ đấy."
"Ồ?" Cố Thanh Hoàn mỉm cười, im lặng chờ cô ta nói tiếp.
Yên Vu hỏi: "Nữ y có biết thân phận của ta không?"
Cố Thanh Hoàn biết rõ thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848300/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.