Triệu Cảnh Diễm khẽ gật đầu, đuôi mắt dường như hơi ướt.
"Sư phụ hết mực yêu thương chúng ta, hai ta không thể quên cũng không dám quên ân đức của người. Con trai của Thịnh gia đều là huynh đệ của hai chúng ta, cùng chơi đùa, cùng luyện quyền, ngày đêm bên nhau. Mối thù này, cũng luôn ở trong lòng ta và Hoằng Văn."
Ánh mắt Thịnh Phương như bừng sáng, hắn ta đột nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thái tử gia, ta thay Thịnh gia..."
Triệu Cảnh Diễm lập tức đỡ hắn ta dậy, bảo: "Huynh tên gì, đứng thứ mấy trong hàng con cháu. Ta thân với Thịnh Thập Tam nhất, Hoằng Văn thì thân với Thịnh Thất nhất, cả hai người đó đều tự xưng là Thất gia."
Thịnh Phương nhắm mắt, ngực phập phồng rồi mới mở mắt ra. Hắn ta đặt một tay lên tim mình, chân thành đáp: "Ta xếp thứ mười tám, phụ thân đặt tên cho ta là Thịnh Phương."
"Thịnh Thập bát, Thịnh Phương, tên hay!"
Triệu Cảnh Diễm đỡ hắn ta ngồi xuống, nâng ly lên nói: "Chúng ta cạn một ly vì cái tên này. Sau này, ta gọi ngươi là Thập bát."
Thịnh Phương mỉm cười, uống cạn một hơi rồi nói: "Sao Thái tử gia biết được thân phận của ta."
"Từ huynh trưởng của ta, à, chính là phế Thái tử."
Ba chữ phế Thái tử vừa được thốt ra, sắc mặt của Thịnh Phương đã đanh lại. Năm đó, bởi vì ý chỉ của phế Thái tử nên Thịnh gia mới tan nhà nát cửa.
Triệu Cảnh Diễm khẽ nói: "Ta biết ngươi hận huynh ấy, nhưng huynh ấy cũng chỉ là bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848280/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.