Tưởng Hoằng Văn đứng dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt tuấn tú bình thản.
"Sử Tùng Âm, ta thích nàng!"
Giọt nước mắt nơi khóe mắt Sử Tùng Âm rơi xuống, cô không dám mở mắt ra, trong lòng bỗng có cảm giác trống rỗng, không vui nổi mà ngược lại còn thấy nặng nề.
Cô đúng là quá vô dụng, lại ngất ngay trong tình huống như vậy. Hắn ta sẽ nghĩ về cô thế nào đây? Có khi nào hắn ta sẽ thấy chán ghét vì cơ thể yếu ớt của cô hay không?
"Muội tỉnh rồi!" Giọng nói của Sử Lỗi vang lên ngay trên đầu cô.
Sử Tùng Âm mở mắt ra, nhút nhát gọi: "Đại ca!"
Sử Lỗi thở phào, mỉm cười: "Sao tự nhiên muội lại ngất đi vậy?"
Sử Tùng Âm đỏ mặt, ậm ừ một tiếng rồi vùi đầu vào trong chăn. Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cô dần mất kiên nhẫn nên lại lén thò nửa cái đầu ra.
"Đại ca!"
Lúc này Sử Lỗi đang thất thần nhìn em gái mình.
Đáng lý ra chuyện hai bên đều có tình cảm với nhau thế này, người làm đại ca như hắn ta phải thấy vui mừng mới đúng. Thế nhưng, hắn ta chẳng những không thể vui nổi, ngược lại còn cảm thấy rất lo lắng.
Sử Lỗi hoàn hồn, đắp kỹ chăn lại giúp Sử Tùng Âm rồi dịu dàng bảo: "Tưởng Hoằng Văn đang đợi ở bên ngoài, để ta đi báo cho hắn một câu."
"Ca…" Sử Tùng Âm vội túm lấy Sử Lỗi, "Ca biết hết rồi sao?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn còn không nói thật với ta thì cũng không biết giải thích thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848271/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.