Tưởng Hoằng Văn mỉm cười, hắn ta cảm thấy mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của cô đều mang nét sinh động không gì sánh bằng, khiến trái tim hắn ta trở nên mềm mại hơn.
Dường như hắn ta đã quay trở lại ngày Trung thu năm ngoái, cô gái say rượu cuộn mình trong lòng hắn, hương rượu vương trên cánh môi, đôi mắt cô nhìn thẳng hắn ta, không chút ngại ngùng.
Đây mới là con người thật của cô thì phải!
Tưởng Hoằng Văn không nhịn được, vươn cánh tay ra kéo cô gái vào lòng, ngang ngược ôm lấy đầu cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Được rồi, tất cả đều là lỗi của ta, muốn đánh muốn mắng tùy cô, đừng làm mình tức giận là được."
Sử Tùng Âm vẫn chưa nhận ra điều bất thường, cô vung nắm tay, giọng nói mang theo vài phần bướng bỉnh, vừa đánh vừa khóc: "Vốn là lỗi của huynh, tất cả đều là lỗi của huynh, huynh đền sách cho ta, đền sách cho ta."
Cô lớn hơn Cố Thanh Hoàn hai tuổi mà tính cách vẫn lớn lối thế này, đúng là một cô gái kỳ lạ. Thế nhưng Tưởng Hoằng Văn lại thấy sự lớn lối đó vô cùng đáng yêu, không hề chán ghét chút nào.
Tưởng Hoằng Văn bất đắc dĩ nói, "Ta đền, ta đền, đền hết, cô muốn thế nào thì là thế đó, chỉ cần cô đừng khóc nữa."
Giọt nước mắt của cô rơi lên tay hắn ta vô cùng nóng bỏng, thậm chí hắn ta còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập như trống đánh.
Thật là!
Bấy giờ Sử Tùng Âm mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848270/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.