Triệu Hoa Dương nghe thấy lời này, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn.
Từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ?
Gã đàn ông này quả nhiên tuyệt tình tuyệt nghĩa!
Cố phủ lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tính cả điền trang và tòa nhà ở phía Nam thì vẫn xem như có của cải. Dù có phải máu chảy đầu rơi, các cô nương trong gia đình không tiền không thế cũng muốn gả vào các nhà cao cửa rộng, đâu ai suy nghĩ nhiều đến vậy.
Huống hồ bản lĩnh dỗ dành phụ nữ của Cố Tùng Đào quả thật lợi hại, thử hỏi phụ nữ trên đời này có mấy ai không thích lời ngon tiếng ngọt cơ chứ.
Đàm ma ma quan sát sắc mặt của chủ nhân, đoán được chủ nhân nhà mình không cam lòng, vội thưa: "Quận chúa, có kẻ điên kia ở đấy, kiếp này Cố phủ chỉ có một con đường chết. Cố Nhị gia kia có thể tìm được thứ gì tốt."
Triệu Hoa Dương cũng thoải mái trở lại, thậm chí còn cười khẩy.
Dù bà ta có không cam lòng hơn nữa, oán hận hơn nữa, tất cả cũng như nụ cười này, cuối cùng cũng đã theo chiếc thuyền của Cố phủ, càng lúc càng xa!
Đàm ma ma bị nụ cười này làm giật mình, sợ hãi nói: "Quận chúa, trở về thôi, tiểu thư chắc đang nóng lòng chờ người trong phủ."
Triệu Hoa Dương xoay người nhìn chằm chằm vào Đàm ma ma, hồi lâu sau mới khẽ than: "Đời ta, không thể dựa vào phụ mẫu huynh đệ, càng không thể dựa vào trượng phu, thứ có thể dựa vào, cũng chỉ có Linh Nhi và số ngân lượng giắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848224/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.