Ngụy thị lòng như bị dao cắt, ngơ ngác không nói nên lời.
Cố Thanh Hoàn không để ý tới bà ta nữa. Cô quay người lại, châm cứu cho Cố lão gia.
Châm vừa đâm vào mấy yếu huyệt, Cố Nghiễn Khải yếu ớt tỉnh lại, ánh mắt tập trung lên người Cố Thanh Hoàn ở trước giường, bàn tay khô gầy của ông ta đột nhiên nắm lấy cô.
"Cố… Thanh… Hoàn!"
Ngụy thị đứng bên cạnh giật mình. Từ sau khi ra khỏi ngục đến nay, ông ta phát âm rất khó khăn, vậy mà bây giờ lại gọi ra được cả họ lẫn tên, có thể thấy được là hồi quang phản chiếu.
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh nhìn ông ta, trên mặt không hề sợ hãi.
"Ông còn thời gian một khắc ở trên dương thế, có lời gì thì dặn dò đi, đừng lãng phí thời gian với ta."
"Ngươi… ngươi…" Cố Nghiễn Khải nổi đầy gân xanh trên mặt.
Nghiệt súc này lại dám nguyền rủa ông ta!
Cố Thanh Hoàn cười nhạt: "Đúng rồi, có chuyện này ta phải nói cho ông. Đến Thanh minh ta sẽ dời mộ của mẫu thân đi."
"Đừng… hòng!"
Sự ác độc trong mắt Cố Nghiễn Khải hiện lên rõ rệt. Người phụ nữ đó sống là người của Cố gia, chết rồi cũng chỉ có thể là ma của Cố gia, không ai được phép đưa người đàn bà đó đi!
"Chuyện ta muốn làm, không ai có thể cản được."
Cố Thanh Hoàn lại nói tiếp: "Nếu trên đường đến hoàng tuyền có gặp mặt, nhờ ông thay tôi chuyển lời, đại thù đã báo, bà ấy có thể ngậm cười rồi."
Nói xong, Cố Thanh Hoàn tránh thoát khỏi bàn tay khô gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848223/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.