Giọng Tần Hoàng hậu không cao, thậm chí còn hơi dịu dàng, nhưng mỗi chữ thốt ra lại như lưỡi kiếm, đâm từng nhát vào tim Ân Quý phi.
Không sai, bà ta là thiếp, cho dù con trai có bước lên ngôi vua thì cũng không được chôn trong đế lăng.
"Quý phi à, trò cười của bản cung không phải là thứ mà ngươi có thể xem được. Bản cung nể tình chúng ta từng cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, thế nên tặng một câu cho muội muội."
Tần Hoàng hậu thưởng thức sự thay đổi trên khuôn mặt của Ân Quý phi, sau đó mới cười nói: "Hôm nay của ta, chắc chắn sẽ là ngày mai của ngươi!"
Lời này vừa ra, Ân Quý phi chỉ thấy hận thấu tận xương cốt. Bà ta hít sâu một hơi rồi nói: "Hoàng hậu vẫn tự cho mình là đúng vậy sao? Ngươi có biết tại sao mình lại thất bại không?"
Tần Hoàng hậu bỗng nhiên trợn to mắt.
Ân Quý phi nhìn Hoàng hậu, ánh mắt nghiền ngẫm, tiến lại gần rồi nói rất khẽ: "Đó là bởi vì Thọ vương và Hiền vương đã sớm bắt tay với nhau để cùng đối phó với một người, đó chính là con trai của ngươi đấy."
Tần Hoàng hậu chợt run rẩy, lửa giận bùng lên nơi đáy mắt.
Bà ta vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình và Thụy vương đang yên đang lành lại xảy ra chuyện…
Hóa ra là vậy.
Bà ta cố gắng kìm nén nỗi hận trong lòng lại, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn mặt trời mùa Xuân rạng rỡ bên ngoài.
Mặt trời mùa Xuân thật là đẹp, đứng dưới ánh sáng mặt trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848218/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.