Món cá được mang lên, Cố Thanh Hoàn ngửi thử, sau đó gắp một miếng cá, vui vẻ đưa lên miệng, sau khi thưởng thức vài miếng mới nói: "Mùi vị cũng được. Chỉ có điều cá này không tươi bằng cá ở Giang Nam, hơi tanh, nhưng có thể chấp nhận được."
Nói rồi, Cố Thanh Hoàn lại ăn thêm một miếng, lúc này mới dừng đũa.
Ý cười trên gương mặt Ân Lập Phong dần biến mất.
Hắn ta nhớ là Tiền Tử Kỳ không bao giờ ăn cá, nghe nói vì lúc nhỏ bị xương cá mắc trong cổ họng. Hắn ta đã gọi món cá diếc, loại cá có rất nhiều xương, nhưng cô lại ăn một cách ngon lành.
Tại sao?
Thấy vẻ mặt như bị táo bón của hắn ta, Cố Thanh Hoàn thầm cười lạnh. Nếu bây giờ cô còn không biết ý đồ của tên này là gì thì đúng là ngu ngốc.
Đây đều là những món mà kiếp trước cô thích ăn nhất, hôm nay tên này chặn giữa đường, nhất quyết mời ăn cơm chính là để thăm dò cô.
Sao hắn ta có thể biết, khẩu vị của con người cũng giống như tình yêu vậy, tình yêu dễ thay đổi thì khẩu vị lại càng dễ đổi thay.
Tô Tử Ngữ nói đậu đỏ là biểu tượng của nỗi tương tư, ăn một miếng thì tràn ngập vị nhớ nhung, vì vậy Cố Thanh Hoàn mới thích ăn bánh đậu đỏ nước cốt dừa.
Còn tại sao cô không ăn cá, đó là vì trên bàn ăn đã không còn người gỡ xương cá cho cô nữa.
Năm tháng thanh xuân, cô thường dùng cách vụng dại, vô lý như vậy để làm nũng với người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848216/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.