Trong Di Xuân Cung.
Hoàng hậu tái xanh mặt ngồi trên ngự tháp, than bạc cháy hừng hực trong lư đồng đặt bên cạnh chân.
Thu Cúc quỳ dưới đất, cúi đầu nói: "Nương nương, chuyện là như vậy, hiện giờ Hoàng thượng đã lệnh cho Cấm Vệ Quân bắt người lại."
"Choang!"
Chung trà bạch ngọc bị ném thẳng tay xuống đất, vỡ tan, Hoàng hậu giận dữ nói: "Tên Trương Hoa này dám phá hỏng chuyện tốt của bản cung, phản rồi!"
Thu Cúc thấy Hoàng hậu nổi giận, cúi đầu thấp hơn nữa, "Nương nương, bây giờ không phải lúc nổi giận, phải mau chóng nghĩ cách để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
Tần Hoàng hậu tựa như không nghe thấy lời Thu Cúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn những mảnh vỡ trên đất, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Trương Hoa chẳng qua chỉ là một con chó của Tần Hoàng hậu, thế nhưng con chó đó biết được quá nhiều chuyện của bà ta. Nếu đây là con chó đã được thuần dưỡng thì còn đỡ, đằng này đây lại là một con chó hoang, không cẩn thận còn có thể cắn ngược bà ta một cái.
Chuyện này quá quan trọng, là nên cứu người, hay là nên thí tốt giữ xe, tóm lại cần phải suy xét thật cẩn thận.
"Nương nương?"
Tần Hoàng hậu hoàn hồn, ngón tay nhỏ nhắn xoa trán, "Chuyện lão Bát cũng coi như dễ giải quyết. Chuyện đánh con cháu hoàng tộc thì nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, rốt cuộc còn phải xem Hoàng thượng muốn xử lí như thế nào. Mau, mau đi nghe ngóng xem sao."
"Vâng, nương nương!" Thu Cúc vội lui ra ngoài.
Tần Hoàng hậu phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848203/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.