Trên đời này, người có thể cho thêm mật ong vào trà chỉ có Tiền Tử Kỳ, bởi vì cô sợ nhất là đắng.
Chỉ có người thân nhất của Tiền Tử Kỳ mới biết được bí mật này. Sáu năm rồi, thế mà bà ấy vẫn còn nhớ.
Trong thoáng chốc, Cố Thanh Hoàn cũng không phân rõ là mình đang vui hay buồn, cuối cùng đành dịu giọng bảo: "Diệp phu nhân, trước giờ ta chưa từng cho thêm mật ong vào trà."
"Cô không cho sao. Ồ, ta quên mất, cô và Tử Kỳ là biểu tỷ muội."
Vẻ mặt của Diệp thị có hơi hoảng hốt: "Pha một tách nếm thử đi, ta thấy cũng khá ngon."
Cố Thanh Hoàn không thể thốt ra được lời từ chối nữa. Cô gật đầu, cúi thấp mặt che đi những giọt nước mắt nơi khóe mi.
Ỷ Tố bưng khay lên: "Lục tiểu thư, mời uống trà."
Cố Thanh Hoàn vừa thấy tách trà, bỗng không dám đưa tay nhận lấy.
Ỷ Tố thấy vậy, cho rằng cô chê tách trà cũ, cười xin lỗi: "Lục tiểu thư thứ lỗi, mặc dù tách trà này đã cũ lắm rồi, nhưng lại là tách trà mà phu nhân thích nhất, rất sạch sẽ."
Cố Thanh Hoàn do dự đưa tay ra đỡ lấy tách trà, bàn tay thon dài trở nên trắng bệch, không ai biết lúc này lòng cô đang khiếp sợ đến nhường nào.
Bộ tách trà này tổng cộng có sáu cái, chất liệu rất bình thường nhưng đặc sắc ở chỗ, hoa văn trên thân rất tinh xảo, đó chính là hình hoa hải đường.
Từ nhỏ cô đã trái tính, hoa đầy khắp vườn nhưng chỉ thích mỗi hải đường không mùi, đó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848154/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.