"Đúng vậy, đúng vậy, mau đi đi." Mặc dù mọi người không hiểu vì sao Cố nữ y luôn cung kính, nghe lời Trương Hoa, nay lại có thái độ khác thường, nhưng họ cũng lo lắng cô nương này trẻ tuổi sốc nổi, sẽ bị lão già Trương Hoa gian trá kia dằn vặt nên nhao nhao khuyên.
Cố Thanh Hoàn thấy đã đến độ, bèn cười mà như không, liếc nhìn Trương Hoa, đứng dậy cung kính nói: "Trương Viện thủ, xin lỗi, cái tai này của ta trước giờ chỉ thích nghe lời ngon ngọt, thứ lỗi, thứ lỗi."
Trương Hoa nghẹn tức, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thanh niên ấy mà, không thể quá cuồng vọng."
Cố Thanh Hoàn cười không nói, lúc đi ngang qua Lưu Triệu Ngọc, khẽ nhướng mày với hắn ta.
Lưu Triệu Ngọc cúi đầu, hiểu ý mỉm cười.
Di Xuân Cung, nguy nga lộng lẫy, nhưng vẫn kém hơn Vĩnh Xuân Cung của Quý phi một bậc.
Ban đầu Cố Thanh Hoàn không rõ, về sau mới biết được, lúc Tần Hoàng hậu được nâng lên chính vị, cung điện vốn nên được tu sửa cho tương xứng, nào ngờ Đột Quyết xâm phạm biên quan Tây Bắc, chiến sự căng thẳng.
Hoàng hậu bèn quỳ xuống cầu xin Hoàng đế, nói rằng các tướng sĩ đang máu nhuộm sa trường, mình là Hoàng hậu một nước, xin giản lược toàn bộ chi phí ăn mặc đi lại.
Mà bấy giờ, Ân Quý phi thất bại trong cuộc cạnh tranh hậu vị, quấn lấy Hoàng đế đòi hỏi bù đắp. Hoàng đế vì an ủi mà bất đắc dĩ lệnh cho người xây dựng rầm rộ.
Đúng lúc này, Hoàng hậu lại xướng một vở tuồng như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848144/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.