Cố Nhị gia bừng tỉnh, vội vàng trách: "Thanh Hoàn, sao có thể vô lễ như thế, dù thế nào đi nữa con cũng là người Cố gia, trên người chảy dòng máu Cố gia." Cố Thanh Hoàn làm như không nghe thấy, hỏi thẳng: "Lão gia gọi ta tới, không biết là có chuyện gì?" "Ngươi..." Cố Nghiễn Khải giận đến mức râu dựng hết cả lên. "Lão gia không nên nổi giận, sẽ tổn thương đến gan. Đến tuổi này của người, gan mà sinh tật thì đại phu có giỏi hơn nữa, điều dưỡng có cẩn thận hơn nữa, cũng không ăn thua." Cố Thanh Hoàn nói rất nghiêm túc, Ngân Châm đứng phía sau nghe xong, không nhịn cười nổi. Lời này không khác với mắng Cố lão gia đi chết đi là mấy. Quả nhiên, khuôn mặt già nua của Cố Nghiễn Khải đỏ bừng lên, chỉ còn thiếu điều đập chung trà trong tay xuống đầu Cố Thanh Hoàn. Ông ta ta đập bàn thật mạnh, lạnh lùng nói: "Ngươi... ngươi... đúng là đại nghịch bất đạo." Ngân Châm cười gằn bước lên, bảo vệ Cố Thanh Hoàn phía sau. "Vị lão gia này, tiểu thư nhà ta đã không phải là người của Cố gia nữa, chuyện này không chỉ có ngài biết, Hoàng thượng cũng biết, người trong thiên hạ đều biết. Đừng có gán cái danh đại nghịch bất đạo này lên đầu tiểu thư nhà ta. Tiểu thư ra vào cung, ít nhiều cũng có vài phần mặt mũi, nếu như bị Hoàng thượng nghe thấy thì biết làm sao đây?" Cố Thanh Hoàn không nhịn được muốn khen Ngân Châm một tiếng "Hay!" Nha đầu này theo cô ra vào trong cung ba tháng nay, học được tai thính mắt tinh, nhanh mồm nhanh miệng. Mỗi lần về Cố phủ cô đều dẫn Ngân Châm theo là bởi, so với Xuân Nê chỉ biết nói lời đanh đá thì Ngân Châm còn nói rất có bài bản, khiến người khác nghe mà như ăn phải ruồi, nhả không được, nuốt cũng không xong. Dựa vào mấy câu này, chứng nóng gan của Cố lão gia chỉ sợ sẽ càng nặng nề hơn. "Ở đâu lại có kiểu, chủ nhân nói chuyện, nha hoàn dám xen miệng vào, không còn quy củ gì cả." Cố Đại gia đặt mạnh chung trà xuống bàn. "Thanh Hoàn, tuy rằng cháu đã tự lập môn hộ, nhưng cái phủ này vẫn là nhà của cháu, tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, các trưởng bối đều ở đây. Cố phủ lấy thi lễ truyền gia, con cháu từ trước đến nay hiếu thuận, cháu là đứa trẻ ngoan, cũng nên hiểu trời đất rộng lớn, chữ hiếu là lớn nhất." Cố Thanh Hoàn đã không nhịn cười được nữa. Rốt cuộc vẫn là Cố Thị lang biết nói chuyện, chỉ dùng một chữ hiếu đã muốn đè chặt lấy đầu cô. Ai ngờ được, linh hồn của cô chưa bao giờ là của Cố phủ, chỉ có cái thân xác này mà thôi. Khóe miệng Cố Thanh Hoàn cong cong. Từ sau khi cô thoát khỏi Cố phủ, số lần cười nhếch mép càng lúc càng nhiều. "Đại gia nói rất đúng. Làm con cái, hiếu thảo là đầu. Thân mẫu của Thanh Hoàn đã sớm qua đời, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, mỗi lần nghĩ đến mà lòng đau như cắt." Cố Nhị gia nghe thấy lời này, giận muốn bật ngửa, mình là phụ thân của nó, còn đang sống sờ sờ ra đây chứ đã chết đâu, vậy mà nó còn dám nói lòng đau như cắt, đau cái rắm ấy! Cố Nhị gia hắng giọng, cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói: "Con à, ta biết con vì mẫu thân mà giận phụ thân, mẫu thân con..." "Nhị gia!" Cố Thanh Hoàn ghét nhất cái kiểu làm bộ làm tịch của ông ta, cảm thấy cực kỳ buồn nôn, cho nên lạnh lùng cắt lời. "Nếu không có chuyện quan trọng, Thanh Hoàn xin phép đi trước. Ngày mai còn phải dậy sớm, giờ đã không còn sớm sủa gì rồi." "Chờ đã!" Cố Nhị gia cũng không quan tâm tới mấy thứ tính toán gì nữa, dù sao có tính kế đứa con gái này thế nào đều công toi cả. Vốn dĩ nó là đứa mềm không được, cứng cũng không xong. "Con gái à, con ra vào cung, liệu có thể..." "Nhị gia muốn để Thanh Hoàn nói tốt vài câu cho Cố phủ trước mặt Hoàng thượng." "Đúng vậy, đúng vậy." Cố Nhị gia vui vẻ. Trong lòng Cố Thanh Hoàn vô cùng rõ ràng. Từ khi cô vào cung làm nữ y, Hoàng đế liền cực kì không vừa mắt Cố phủ. Có một lần vào triều, Hoàng đế đã mắng Cố Thị lang ngay trước mặt bá quan văn võ. Người đời thích nhất là bợ đỡ người trên, chà đạp kẻ dưới, vì vậy cuộc sống của hai đứa con trai nhà họ Cố, một người ở Binh bộ, một người ở Thái Bộc Tự đều rất khó khăn. Cố gia ba lần bốn lượt gọi cô lại, muốn cô đến trước mặt Hoàng đế nói vài lời hay cho Cố gia, để còn dễ bề thăng quan phát tài. Cố Thanh Hoàn cười, nói thẳng: "Lời này của Nhị gia sai rồi. Chưa nói đến ta chỉ là một quan nữ y nhỏ bé, chỉ phụ trách xem bệnh cho các nương nương ở hậu cung. Dù cho thánh thượng mỗi tháng lệnh cho ta chẩn mạch một lần thì ta cũng nên cẩn trọng tuân theo bổn phận, bằng không chính là đại họa giáng xuống." Ba người đàn ông đồng loạt giật mình, sắc mặt đều thay đổi.Cố Thanh Hoàn lại nói: "Hoàng thượng là minh quân thiên cổ, chỉ cần bách quan tận tâm làm việc, trong lòng nghĩ đến bách tính, ngài đều biết rõ cũng như quan tâm, trọng dụng. Đại gia, Nhị gia tuyệt đối không thể đi sai con đường, bằng không sẽ chỉ phản tác dụng thôi." Lời cô nói nghe rất trang nghiêm, rất chính trực, dù là ai cũng không thể phản bác nửa lời. Cố Nghiễn Khải nhìn bóng lưng Cố Thanh Hoàn rời đi, hận nghiến răng nghiến lợi. Oan nghiệt, oan nghiệt, tất cả đều là oan nghiệt. Nó tự lập môn hộ, chẳng khác nào quăng cho Cố phủ một cái bạt tai ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Đồng thời, nói cho cả thế gian biết cô đã phải chịu uất ức, bị hành hạ khi ở trong Cố phủ, thế nên thà chết cũng phải thoát ly được Cố phủ. Chuyện này hại trong phủ đìu hiu chưa nói, đến cả con đường làm quan của hai đứa con trai cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Hối hận quá, thật là hối hận, lúc ấy đáng lẽ ông ta nên quyết tâm, một sợi dây thừng kết liễu đời con nha đầu đó, chứ không phải giữ lại cái tai hoạ này, khiến Cố gia thành trò cười cho thế gia Kinh thành. Cố Thị lang thấy dáng vẻ này của phụ thân liền biết phụ thân lại nghĩ đến quá khứ, bèn vội khuyên nhủ: "Phụ thân, nó còn nhỏ tuổi, có lẽ là bị người bên cạnh xúi giục cũng không chừng. Hiện giờ, chỉ có thể dỗ dành để nó hướng về chúng ta." Cố Nghiễn Khải trừng mắt với con trai lớn, sao mà ông ta không biết chứ. Nhưng nha đầu này mềm không được cứng không xong, làm sao dỗ dành? Chẳng lẽ muốn ông ta ưỡn mặt già đến cửa cầu xin? Cố Thị lang xoay người, nói với em trai: "Nhị đệ, đại ca cũng chỉ nhiều lời một câu thôi. Nó ở trong phủ này ăn ngon mặc đẹp, chưa từng có người nào bạc đãi nó, sao nó lại muốn tự lập môn hộ?" Gương mặt tuấn tú của Cố Nhị gia hơi tái xanh, ông ta lẩm bẩm: "Có lẽ là vì mẹ của nó." Cố Nghiễn Khải nghe lời này của con trai, giận dữ vỗ ghế, nói: "Nhất định là bị người khác xúi giục. Tra cho ta, rốt cuộc là kẻ nào dám quạt gió thổi lửa trước mặt nó, tra ra rồi đánh chết cho ta!" Cố Thanh Hoàn mới ra khỏi Thọ An Đường, đang định lên kiệu thì Quản thị mang theo nha hoàn bà tử đi tới. "Lục muội, chứng tức ngực của Đại nãi nãi lại tái phát, làm phiền Lục muội tới xem giúp." Ngân Châm đang định mở miệng từ chối thì Cố Thanh Hoàn đã nói: "Cũng đỡ phải mời đến phủ hết chuyến này đến chuyến khác, hôm nay nhìn hết một lượt đi." Giọng điệu của Cố Thanh Hoàn mang theo sự trào phúng, khiến Quản thị đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: "Đa tạ Lục muội." Trời đã tối đen, các phòng đều bắt đầu thắp đèn. Lúc Cố Thanh Hoàn đến viện tử của Chu thị, nha hoàn đang treo đèn lồng lên tường, thấy Cố Thanh Hoàn đến bèn nhao nhao tiến đến hành lễ. Tình người đúng là bạc bẽo. Lúc cô còn là kẻ điên, ngay cả một hạ nhân được trọng dụng cũng có mặt mũi hơn tiểu thư đích xuất là cô đây. Bây giờ cô được coi trọng, những người này đều hận không thể quỳ dưới chân cô, cầu xin cô liếc bọn họ nhiều hơn một chút. Cố Thanh Hoàn thản nhiên nhướng mày, ưỡn ngực thẳng lưng đi vào."Lục tiểu thư đến." Chu thị ngồi tựa trên giường, nghe bẩm báo liền quẳng cái khăn trên trán đi: "Mau, mau mời người vào." Bức rèm lay động, Cố Thanh Hoàn tiến vào phòng, không hành lễ mà ngồi ở trước giường hỏi: "Đại nãi nãi khó chịu ở đâu?" Chu thị mặt cười mà lòng đau đớn. Nha đầu kia vừa ra khỏi Cố phủ liền thay đổi xưng hô trước đây, trừ thái thái, Nhị tiểu thư ra, những người khác đều đổi thành xưng hô đầy xa cách, ngữ điệu cũng lạnh như bằng, tựa hồ cả đời không muốn qua lại với nhau nữa. Mà thôi, ngay cả Nhị đệ mà con bé cũng gọi thành "Nhị gia", Đại bá mẫu như mình đây còn trông mong gì hơn. "Lục nha đầu à, lồng ngực ta đau nhức vô cùng, giống như có cái gì đó đè lên, khiến ta không thở nổi, cháu mau xem cho ta đi." Cố Thanh Hoàn nhìn sắc mặt của Chu thị: "Đưa tay cho ta." Chu thị nào dám không nghe theo, lập tức vươn tay ra. Cố Thanh Hoàn rũ mắt, đặt ba ngón tay lên. Chu thị nhân cơ hội quan sát cô. Da trắng như tuyết, mắt mày như họa, khóe mắt hơi xếch lên, quyến rũ vô cùng. Nhiều ngày không thấy, dường như vóc dáng đã nảy nở thêm không ít, đã có năm phần dáng vẻ của Tiền thị. Chu thị nhìn một lát liền ngẩn ngơ. Năm đó Tiền thị vào cửa, Chu thị và Đại gia đang chuẩn bị vào Kinh định cư, thời gian hai chị em dâu sống chung cũng không nhiều. Tính cách Tiền thị ngoài mềm trong cứng, y thuật của Tiền thị giỏi hơn đại phu nổi tiếng không biết bao nhiêu mà kể. Trong phủ, hễ có ai đau đầu chóng mặt, chỉ vài thang thuốc là đỡ ngay. Ngẫm lại ban đầu mình cũng nhận được chỗ tốt từ Tiền thị, thế nhưng... mọi thứ không do người, đều do mệnh cả! Thật không ngờ, dáng vẻ nha đầu kia lúc chẩn mạch lại giống Tiền thị như đúc, xem ra đúng là Tiền thị trên trời có linh, đã truyền y thuật lại cho con gái. Chu thị khó nén được mà rùng mình, ánh mắt thoáng ưu tư, nghĩ đến những cơn ác mộng mà bản thân gặp phải mấy ngày nay, trong lòng không khỏi có hơi sợ hãi. Cố Thanh Hoàn nhận thấy sự kì lạ của Chu thị, buông tay ra. "Dựa theo mạch đập thì không có gì đáng ngại. Thanh Hoàn cho rằng, đây chỉ là tâm bệnh. Đại nãi nãi nếu rảnh rỗi thì có thể năng đến chùa Diên Cổ thắp hương bái Phật, hoặc thỉnh Bồ Tát vào viện, sớm tối thắp hương, đọc kinh Phật, cũng dễ tiêu trừ tội nghiệt trên người." Cố Thanh Hoàn nói lời này, vốn là muốn đâm chọt Chu thị. Năm đó di mẫu chết là do một phong thư của đại phòng gây ra, Chu thị dù không phải là đầu sỏ thì cũng là đồng lõa. Hơn nữa, của hồi môn của di mẫu đều bị Chu thị lấy đi, giờ cô cũng nên tính sổ rồi. Nào ngờ Chu thị nghe xong lời này, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ Cố Thanh Hoàn đã biết chuyện ba tháng trước. "Ngươi... ngươi... đã biết chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn thấy dáng vẻ của Chu thị, nghi hoặc thoáng qua trong lòng, bèn nói lập lờ: "Đại nãi nãi không nên hỏi ta biết chuyện gì, mà chỉ cần hỏi xem bản thân mình đã làm chuyện gì." Chu thị sợ đến run lẩy bẩy, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên trắng bệch. Cố Thanh Hoàn nhìn Chu thị thật kỹ, dời bước tới trước bàn, viết phương thuốc lên tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Quản thị, dặn dò: "Một ngày ba thang, uống liên tiếp bảy ngày rồi nghỉ. Thanh Hoàn xin cáo lui." Quản thị thấy Chu thị không nói gì, bèn nhét phương thuốc vào tay hạ nhân rồi đuổi theo. "Lục muội, xin dừng bước." Cố Thanh Hoàn quay đầu lại: "Thiếu nãi nãi còn có chuyện gì?" Quản thị nghe cô gọi vậy, cắn đôi môi, nói: "Mặc dù muội gọi ta là thiếu nãi nãi, nhưng ta vẫn muốn gọi muội là Lục muội, như vậy nghe thân thiết." Cố Thanh Hoàn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Quản thị, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]