Sau khi những giọt mưa phùn bị thổi đi, ánh mặt trời lại xuất hiện, mùi hương của bùn đất man mác truyền ra thật xa.
Cố Thanh Hoàn đứng trước sân, nhìn một bụi trúc ở góc Tây Bắc, từng cảnh tượng lại hiện lên trong đầu.
Sau một tiếng "Khoan đã", giọng nói rất bình thản của Hoàng đế vang lên.
"Truyền ý chỉ của Trẫm, cho gọi Cố phủ Cố Thanh Hoàn vào cũng làm nữ y quan."
Cô quỳ rạp xuống đất, tim đập thình thịch, "Hoàng thượng, dân nữ không dám."
Triệu Cảnh Diễm không thay đổi sắc mặt, chỉ nhíu mày, chụp lấy tay Hoàng đế, giận dỗi nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ buột miệng nói vậy thôi, sao phụ hoàng lại cho là thật ạ? Cô ấy là thê tử tương lai của Hoằng Văn, hai ba năm nữa sẽ thành thân, sao có thể vào cung làm nữ y được. Lại nói, sức khỏe lão tổ tông còn phải dựa vào cô ấy chăm lo, không ổn thỏa đâu, hoàn toàn không ổn thỏa."
Bảo Khánh đế khẽ nhíu mày: "Năm nay con bé chỉ mới mười bốn tuổi, còn quá sớm để thành thân."
"Phụ hoàng, lão Bát thật sự không biết ăn nói thế nào với lão tổ tông, không được đâu, không được đâu." Kẻ kia lăn lộn, kêu gào om sòm, rất ra dáng của một kẻ vô lại.
Bảo Khánh đế nhìn con trai, trong ánh mắt có sự cưng chiều, nhưng lại có thêm mấy phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói: "Nói với lão tổ tông, trẫm sẽ cho cô ta xuất cung trước khi thành thân. Lời hứa của trẫm đáng giá nghìn vàng. Lui xuống đi."
Một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848134/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.