Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Hoàn vừa dứt lời, trái tim Hoa Dương lập tức đập dồn dập như sấm đánh. Bà ta đảo mắt nhìn về phía Chu thị bên cạnh, nói: "Ta cũng đang muốn hỏi câu này đây. Đại thiếu nãi nãi, không phải ta khoe khoang, chứ mặc dù đứa con gái này không phải do ta sinh ra, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời. Không biết nó đã đụng đến người nào mà lại xảy ra chuyện đáng sợ này, đúng là số khổ mà."
Triệu Hoa Dương cầm khăn, làm ra vẻ lau nước mắt: "Lỡ mà nó xảy ra chuyện bất trắc gì thì ta biết ăn nói thế nào với thân mẫu nó đây."
Vừa ăn cướp vừa la làng, Chu thị thầm oán hận, rất muốn vả thẳng vào cái miệng kia!
Chu thị nhanh trí chỉ vào hai tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử, nói: "Hai người này là lão tổ tông thưởng cho Lục tiểu thư. Hai đứa nó biết chút công phu quyền cước, về sau đi theo bên cạnh Lục tiểu thư rồi thì Quận chúa cũng có thể yên tâm. Có hai nha đầu này, để xem những kẻ tiểu nhân bỉ ổi kia còn dám ngông cuồng nữa không."
Diệp Thanh tiến lên một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Đại thiếu nãi nãi yên tâm, đám người lòng dạ độc ác kia mà còn dám có ý đồ xấu với tiểu thư, hai tỷ muội bọn ta dù có liều mạng cũng sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn."
Cô bé vừa dứt lời, sắc mặt Hoa Dương cũng đanh lại, dù trong lòng giận dữ nhưng lại không thể nào trút ra được. Cố Nhị gia thì bị sặc nước trà, ho đến đỏ mặt tía tai.
Hai phu thê ngồi một hồi, tiệc rượu không dùng đã vội vã rời đi.
Hồi phủ.
Hoa Dương lườm nguýt Cố Nhị gia mấy cái rồi lập tức đến phòng con gái. Hôm nay Hoa Dương hoàn toàn không có tâm trí đâu để nghĩ tới gã đàn ông này, chuyện chung thân đại sự của con gái mới là quan trọng nhất với bà ta.
Hai mẹ con ở trong phòng thời gian khoảng một khắc rồi gọi xe ngựa đi đến phủ lão Tề vương.
Cố Nhị gia cắn răng đến thư phòng của Cố Nghiễn Khải báo cáo, lựa mấy lời êm tai khiến cho ông cụ hài lòng.
Ra khỏi thư phòng thì có hạ nhân đến bẩm báo, Cố Nhị gia vừa nghe nói Quận chúa xuất phủ, lập tức phất tay áo đến phòng Thứ di nương lăn lộn.
Dù sao cũng không phải ông ta làm chuyện xấu, vậy lo cái gì cơ chứ.
Đang lúc Cố Nhị gia cưỡi trên người Thứ di nương, rên rỉ, miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy như mưa thì Tưởng Hoằng Văn đã bị người ta ép mang theo một xe lễ vật đi tới phủ Trưởng công chúa Bình Dương. Chỉ một canh giờ ngắn ngủi sau, hắn ta đã rời phủ công chúa, đi thẳng đến phủ Thọ vương.
Năm ngày sau, một vị quan Trưởng sử phủ Thọ vương đến trước cửa Kim phủ, làm bộ làm tịch cầm theo một cuốn sổ, gọi đích danh đám người Hồ Dũng, nói có chuyện muốn thông báo.
Thịnh Phương mang theo hai mươi huynh đệ đến phòng khách gặp vị quan Trưởng sử này.
Quan Trưởng sử nói một hồi những lời trung hiếu báo quốc, tiếp đó lấy công văn của Binh bộ ra, yêu cầu đám người Hồ Dũng nửa tháng sau xuất phát đến đại quân Tây Bắc báo danh.
Thịnh Phương cầm tờ công văn trong tay, ánh mắt đầy suy ngẫm, lại bị muội muội đoán trúng rồi, Thọ vương cuối cùng cũng ra tay.
Quan Trưởng sử mới ra khỏi Kim phủ thì Cố Thanh Hoàn ở bên này cũng nhận được tin. Cô ngạc nhiên đến nỗi, sách thuốc trong tay rơi cả xuống đất, ý cười dần dần rõ ràng. Ván cờ này, cuối cùng cô đã thắng. Cô tính toán thời gian, sau rồi quyết định ở lại Tưởng phủ nghỉ ngơi thêm mười ngày thì hồi Cố phủ, như vậy cũng tiện làm tiệc đưa tiễn đường ca và hai mươi người kia.
Vừa nghĩ tới chuyện Thịnh Phương sắp đi, nụ cười của Cố Thanh Hoàn đã biến mất, ánh mắt cô trở nên ảm đạm. Cô khẽ nói: "Diệp Thanh, truyền tin cho Trần Bình, bảo hắn mang hòm thuốc của ta đến đây."
"Vâng, tiểu thư."
Nháy mắt đã đến cuối tháng Tư, thời tiết cũng dần nóng lên. Cố Thanh Hoàn nằm trên giường dưỡng bệnh đã gần một tháng.
Nhờ có sự chăm sóc cẩn thận của Tiền Phúc, vết thương cũ của Cố Thanh Hoàn đã đỡ hơn rất nhiều. Cô có thể đi lại như bình thường, cơn đau ở lồng ngực đã ngày càng giảm bớt.
Lúc này trong cung có tin truyền ra, Túc vương, người đi ngao du đây đó đã trở về. Hoàng đế nhớ đến tình huynh đệ, muốn thiết yến trên thuyền hoa.
Lần thiết yến này không chỉ để đón gió tẩy trần cho Túc vương, mà còn để chiêu đãi các tiến sĩ mới trúng cử và các trụ cột của quốc gia. Vì vậy quy mô khá lớn.
Bởi vì Tưởng phủ có một vị tân khoa Trạng nguyên, cho nên ba vị lão gia của Tưởng gia cùng Trạng nguyên đều nằm trong hàng ngũ được mời đi dự yến tiệc.
Sau khi nhận được tin, Cố Thanh Hoàn chợt nảy ra ý nghĩ. Cô thay áo quần chỉn chu, rồi vịn tay Ngân Châm đi đến phòng lão tổ tông.
Lão tổ tông đang cùng ba con dâu và Chu thị nói chuyện, thấy Cố Thanh Hoàn đến thì hai mắt tỏa sáng, ý cười tràn đầy khuôn mặt.
Đứa bé này ở Tưởng phủ dưỡng thương một tháng, tuy là không bước chân ra khỏi cửa nhưng mỗi ngày đều phái nha hoàn bên người đến thăm hỏi bà và ba vị phu nhân mỗi sáng tối, không thiếu một ngày nào. Chỉ riêng phần phép tắc này thôi đã khiến người ta vô cùng yêu thích.
Cố Thanh Hoàn bước đến thi lễ với từng người, sau đó ngồi xuống bên cạnh lão tổ tông, theo thói quen đưa tay ra.
Một lát sau, cô cau mày nói: "Mấy ngày này nhất định là người lại ho khan, trong cổ họng có đờm."
Lão tổ tông cười nói: "Cũng chỉ ho mấy tiếng."
Trương thị hoảng hốt, vội nói: "Thân thể lão tổ tông không tốt, sao người lại không chịu nói?"
"Chẳng qua là ho khan mấy tiếng, đâu phải chuyện gì to tát."
Cố Thanh Hoàn cười nói, "Vốn không phải là chuyện gì to tát, nhưng lâu ngày sẽ sinh ra hư hỏa, hư hỏa đã sinh ra thì đêm đến người sẽ không thể ngủ được, dần dà dẫn đến khí hư thiếu máu, sắc mặt vàng vọt, mệt mỏi, mạch đập yếu ớt."
Lão tổ tông nghe hậu quả nguy hiểm như vậy, sợ đến mặt biến sắc.
"Lão tổ tông đừng sợ, uống thuốc vài ngày là được rồi."
"Lại phải uống thuốc?"
Cố Thanh Hoàn thấy khuôn mặt bà cụ rất khổ sở, bèn dỗ: "Thuốc này hoàn toàn không đắng, lại còn ngọt. Là dùng Xà Đảm Hãn, Xuyên Bối Mẫu, Tỳ Ba Diệp, Kết Ngạnh, Thủy Bán Hạ, Bạc Hà Não lại thêm đường mía, mật ong nấu thành cao, một ngày uống ba muỗng là được."
Cố Thanh Hoàn xoay người nhìn về phía Chu thị, cười dặn dò: "Làm phiền Đại thiếu nãi nãi phái người đi Khánh Phong Đường lấy thuốc."
Bên cạnh có nha hoàn xen vào nói: "Nô tỳ lập tức phái người đi lấy thuốc."
Trương thị bước đến, cười nói: "Đứa bé này chỉ lo bắt mạch cho lão tổ tông, còn chính con đã khỏe lên chưa?"
Cố Thanh Hoàn cười đáp: "Thanh Hoàn đang muốn cùng phu nhân nói đây. Thân thể con đã khỏi đến bảy tám phần, chuyến này Thanh Hoàn đến là để cáo từ lão tổ tông và ba vị phu nhân."
Dứt lời, mọi người trong Tưởng phủ khẽ than thở trong lòng, nhanh như vậy đã phải đi, sau này mà muốn khám bệnh thì lại không tiện nữa rồi.
Thì ra trong lúc Cố Thanh Hoàn dưỡng bệnh ở Tưởng phủ, hễ có ai ở trong phủ bị đau đầu nhức óc gì cũng không cần mang thiệp đi mời thái y, mà chỉ cần khiêng thẳng đến hậu viện chỗ Cố Thanh Hoàn để bắt mạch, uống vài chén thuốc, châm vài cây kim, vậy là hết bệnh, có thể nói là cực kỳ thuận tiện.
Mọi người âm thầm suy nghĩ, phải xúi lão tổ tông cưới người về càng sớm càng tốt, cùng lắm thì tạm thời chưa viên phòng*.
(*) Ý chỉ chuyện phòng the.
Trong lòng lão tổ tông cũng biết không thể giữ lại được thêm, chỉ cười nói: "Vậy cháu về dọn dẹp đồ đạc, chọn ngày tốt rồi trở về thôi. Đại thiếu nãi nãi, chuyến này con tự mình đi tiễn, làm long trọng chút."
Chu thị hiểu rõ, cười nói: "Lão tổ tông yên tâm, cháu dâu nhất định sẽ làm thật hoành tráng."
Cố Thanh Hoàn cười nói lời từ biệt với từng vị phu nhân.
Đi ra khỏi viện của lão tổ tông, Cố Thanh Hoàn trở về tiểu viện của mình. Chẳng mấy chốc, mỗi phòng đều đã mang quà đến tặng. Ngoài quà của Đại phu nhân Trương thị là hơi quý trọng thì quà của Tam phu nhân Hàn thị cũng rất nhiều.
Cố Thanh Hoàn hiểu rõ đây là vì chuyện của Tưởng Lục gia. Cô ngẫm nghĩ một hồi, ra lệnh cho Ngân Châm lấy quà đáp lễ đã chuẩn bị sẵn mang đến từng phòng.
Trước ngày hồi phủ, Cố Thanh Hoàn tự bỏ bạc ra bày một bàn tiệc rượu, mời nha hoàn, bà tử trong viện đến tụ họp một phen.
Những nha hoàn, bà tử này đều là do Tưởng phủ phái đến hầu hạ cô, cực khổ suốt cả tháng, người làm chủ như cô thế nào cũng nên có bày tỏ gì đó. Trừ tiệc rượu ra, cô còn âm thầm bảo Ngân Châm thưởng cho mỗi người năm lượng bạc.
Tiền công mỗi tháng của những người hầu này cũng chỉ có mấy trăm đồng tiền. Giờ nhận được năm lượng bạc, trong lòng ai lại chẳng mừng như điên, mở miệng đều khen ngợi Lục tiểu thư tri thư đạt lễ.
Động tĩnh trong viện cũng truyền đến tai Trương thị, đúng lúc nha hoàn thiếp thân cầm chìa khoá rương hòm sang.
"Phu nhân à, bề ngoài thì Lục tiểu thư nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng cánh xử sự lại thật khiến mọi người ấm lòng, trong phủ từ trên xuống dưới không có ai là không khen ngợi. Tương lai tiểu thư vào phủ, tất sẽ xử lý chuyện trong viện của Thất gia thỏa đáng, không cần phu nhân phải bận lòng."
Trương thị niệm A Di Đà Phật, cười nói: "Thật mong con bé gả vào phủ sớm một chút."
Trong lúc Cố Thanh Hoàn đang mở tiệc chiêu đãi hạ nhân ở trong viện, Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cái quạt, mặc áo gấm màu lam nhạt, eo buộc thắt lưng tơ lụa, chân xỏ giày thêu hình mây, phong thái nhanh nhẹn đi vào hậu hoa viên phủ Thụy vương.
Xuyên qua vài hành lang, đi qua hai cây cầu gỗ, hai tỳ nữ xinh đẹp tiến đến nghênh đón, một trái một phải ôm lấy Thọ vương, bộ ngực đẫy đà của cả hai khi có khi không chạm vào người hắn.
Dáng vẻ Triệu Cảnh Diễm rất hưởng thụ, ngả ngớn sờ soạng mông tì nữ rồi cười vang.
"Vương gia, mời đi bên này." Tỳ nữ xấu hổ, dịu dàng, yêu kiều nói, đồng thời đi trước dẫn đường.
Phía sau cầu gỗ là một tòa lầu các gồm hai tầng, phía dưới làm sảnh, các vũ kỹ, ca kỹ mĩ miều qua lại như thoi đưa; lầu hai làm phòng ở, trong mỗi phòng lại có một giai nhân tuyệt sắc đang chờ cùng người mây mưa ân ái.
Nơi này chính là Phồn Hoa Lâu nổi danh lừng lẫy của phủ Thụy vương. Người có thể vào đây không phải kẻ giàu có thì cũng là người có địa vị cao qúy, hơn nữa đều là những người ủng hộ trung thành nhất của Thụy vương.
Đàn ông trên thế gian này, mong ước cả đời theo đuổi chính là khi tỉnh thì nắm quyền thiên hạ trong tay, khi say thì được gối đầu trên đùi mỹ nhân. Có thể vào Phồn Hoa Lâu, vậy cũng có nghĩa là hai thứ này đã nằm trong tay.
Suốt cả quãng đường, trong mắt Triệu Cảnh Diễm chỉ toàn là kinh ngạc.
Sự xa hoa của tòa lầu này đã không thể diễn tả được hết bằng từ ngữ. Trách sao lão Nhị không vào mấy chỗ như kỹ viện, thì ra hắn đã có kỹ viện sang quý nhất, xa hoa nhất, mất hồn nhất ngay trong hậu hoa viên của mình. Hắn vừa đẩy cửa vào, một mùi hương thơm nồng nàn đã ập thẳng vào mũi, hàng trăm viên dạ minh châu bên trong tỏa ánh sáng lấp lánh.
"Bát đệ, qua đây ngồi." Thụy vương chỉ vào vị trí trống bên cạnh.
Triệu Cảnh Diễm nhìn quanh một vòng, có dăm ba kẻ khá lạ mặt, mỗi người ôm một tuyệt sắc giai nhân trong lòng, hẳn là phụ tá của lão Nhị.
Hắn theo lời ngồi xuống, nghiêng người qua, cảm thán: "Chỗ này của Nhị ca thật đúng là xa hoa, thật khiến cho Bát đệ mở rộng tầm mắt."
Thụy vương cười ha hả, vỗ tay ba cái, lập tức hai trai hai gái đi ra từ sau tấm bình phong, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh Triệu Cảnh Diễm, vây quanh người hắn.
Bên tay trái là hai thiếu niên tráng kiện ở trần, bên tay phải là hai thiếu nữ với những đường cong quyến rũ vô ngần.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sáng rực, cũng cười ha hả.
"Vẫn là Nhị ca hiểu lòng Bát đệ, cấm túc suốt một tháng, Bát đệ cảm thấy miệng đã nhạt nhẽo, vô vị muốn chết."
Thụy vương khà một hơi, mang theo mùi rượu, sau đó cười nói: "Bát đệ, về sau đừng động đến đàn bà bên ngoài nữa, bẩn lắm. Nếu như không ngại, đệ cứ đến chỗ Nhị ca đây."
Thụy vương thấy lão Bát nôn nóng như vậy, trao đổi ánh mắt với kẻ phụ tá, tiếp đó nở nụ cười nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.