Chương trước
Chương sau
AI GÂY KHÓ DỄ CHO AI
Ở Kinh thành này, có thể nói phủ lão Tề vương là một phủ đệ nguy nga lộng lẫy, sừng sững, uy nghi.
Dừng xe ngựa trước cửa phủ, Thanh Hoàn rũ mắt đi sau lưng Cố Nhị gia, khóe mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Hai người vừa đi vào hoa đình đã có nha hoàn nhanh nhẹn đi vào bẩm báo, nhưng lại không có một người nào ra đón tiếp. Người hầu, nha hoàn trong viện, ai làm việc nấy, không có một ai tiến lên hành lễ, gọi một tiếng "Cô gia".
Cố Nhị gia gượng gạo, ngoái đầu dặn dò con gái vài câu, ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thanh Hoàn nhìn ông ta cố làm ra vẻ, trong lòng thầm mắng ông ta không biết xấu hổ.
Là con rể nhưng địa vị của Cố Nhị gia ở vương phủ này có lẽ còn không bằng cả một người hầu, cũng khó trách bị Quận chúa đàn áp muốn chết.
Trong đôi mắt đục ngầu của lão Tề vương lóe lên một tia sáng, nhưng phút chốc lại điềm tĩnh như cũ.
Thanh Hoàn nhanh chóng cúi đầu, hành lễ nghiêm chỉnh sau đó ngồi ngay ngắn vào chỗ ngồi phía dưới Cố Nhị gia. Trong lòng cô bỗng chốc hối hận.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lão Tề vương trong truyền thuyết nên không kìm được mà nhìn thêm mấy lần. Cô bị sự sắc bén trong ánh mắt của lão Tề vương làm cho giật mình.
Người đàn ông trước mắt khoảng sáu mươi tuổi, có vẻ chăm sóc bản thân rất tốt. Đường nét khuôn mặt sắc nét, da trắng râu ria nhẵn nhụi, bề ngoài thì tỏ ra ôn hòa nhưng khí chất trên người lại tôn quý khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc còn trẻ, chắc chắn vị này cũng là một người phong lưu, hào sảng. So với lão vương phi có diện mạo không quá nổi bật thì lão Tề vương trông xuất sắc hơn nhiều.
Một tiếng hắng giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Hoàn.
"Nhạc phụ đại... đại nhân, con đến để đón Hoa Dương về phủ ạ." Cố Nhị gia lắp bắp, run rẩy, không có tí khí thế nào.
Lão Tề vương trông rất bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của ông cụ lúc này. Ông cụ không nói gì, chỉ cầm chung trà, ung dung thưởng thức.
Sau đó, không biết tại sao, cả căn phòng bỗng trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
Chỉ vẻn vẹn một hành động thôi mà Thanh Hoàn đã cảm thấy lòng dạ lão Tề vương thâm sâu vô cùng.
Cô quay đầu qua nhìn Cố Nhị gia, không ngoài dự đoán của cô, trán Cố Nhị gia đổ đầy mồ hôi, còn mẹ con Hoa Dương thì đang thong thả ngồi ở đối diện, hoàn toàn coi như không thấy.
Thanh Hoàn thầm than thở. Rốt cuộc vẫn là lưng dựa gốc đại thụ thì được ngồi hóng mát. Có một người cha như vậy cũng chẳng trách Hoa Dương không coi chồng mình ra gì.
"Nhạc phụ đại nhân, con và Hoa Dương nàng ấy…"
Đột nhiên, lão Tề vương ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía Cố Nhị gia.
Cố Nhị gia hoảng sợ đến mức, giật mình run rẩy, quỳ phục xuống đất, hoảng hốt nói: "Nhạc phụ đại nhân, việc này không thể trách con được, người nhìn xem mặt của con, từng đường từng đường đều là do nàng ấy cào, con…"
Lão Tề vương đặt chén trà lên bàn một cái cạch làm cho chung trà bằng sứ thanh hoa thượng hạng nảy cả lên, nước trà bắn cả ra ngoài. Cố Nhị gia há hốc mồm, không dám nói câu nào, bộ dạng như là mặc người xử trí.
"Đúng là Hoa Dương bị ta cưng chiều đến hư rồi, nói năng hành sự cũng không có chừng mực, con nhường nhịn nó một chút."
"Nhạc phụ đại nhân!" Cố Nhị gia kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, lão Tề vương bỗng dưng nói chuyện mưa thuận gió hòa như vậy, khiến ông ta cảm thấy hơi lúng túng.
Tiên lễ hậu binh, lão Tề vương rất am hiểu đạo lý này, phụ thân căn bản không phải là đối thủ của ông lão đó. Thanh Hoàn nhìn một cái đã biết ai thắng ai bại.
"Ta đã mắng nó, nó cũng biết mình sai rồi. Sĩ diện của người chồng cũng là sỉ diện của người vợ, nó làm như vậy là đã tự làm mất mặt mình, quả thật là rất ngu ngốc."
Câu nói này thực sự đã nói trúng suy nghĩ trong tận đáy lòng của Cố Nhị gia. Bản thân ông ta vác bộ mặt bị cào xước xát đi Ngọ Môn làm việc, đã bị biết bao nhiêu lời chê cười sau lưng.
Ông ta lén nhìn về phía Hoa Dương, nhưng Hoa Dương vẫn chỉ cúi đầu nên nhìn không thấy biểu cảm. Có lẽ trong lòng bà ta đã hối hận rồi. Cố Nhị gia âm thầm vui mừng.
"Các con là phu thê nửa đường nên sẽ gặp nhiều khó khăn hơn những cặp phu thê khác. Ban đầu, nếu không phải phụ thân và Đại ca con đến phủ cầu xin thì dù thế nào ta cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này."
Một gương mặt đầy hòa khí như vậy, mỗi câu nói như phát ra từ tận đáy lòng, nhưng thật ra là bắt bẻ trong từng câu nói, Thanh Hoàn bất giác cảm thấy lo sợ.
Một vị vương gia được nô tì sinh ra, tránh được sự thanh trừng của tranh đấu hoàng quyền, lăn lộn làm mưa làm gió trong chốn triều đình, quyền cao chức trọng há lại dễ nói chuyện như vậy.
Thanh Hoàn dỏng tai lên nghe tiếp.
"Bây giờ các con đã là phu thê sáu năm rồi, sáu năm nay nó đối đãi với con như thế nào trong lòng con ắt cũng hiểu được. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng bộ quan phục trên người con thôi cũng là do ta vác mặt già này đi cầu xin giúp."
Lời của lão Tề vương đã tăng thêm mấy phần nghiêm túc, Cố Nhị gia bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Bây giờ các con cãi nhau ầm ĩ đến như vậy, Linh Nhi cũng vô duyên vô cớ mà bị hắt nước bẩn. Theo ta thấy, đôi phu thê này chắc cũng không cần phải tiếp tục nữa đâu. Thôi thì ai về nhà nấy, chia tay trong vui vẻ."
Cố Nhị gia nghe mà ngỡ như sét đánh bên tai. Chỉ là cãi nhau mấy câu, tại sao lại có thể đi đến bước này. Nếu không còn người đàn bà đó nữa thì sau này Cố phủ còn lăn lộn trong Kinh thành kiểu gì đây!
Hiểu rõ điều này, Cố Nhị gia lập tức đau khổ cầu xin, thấy lão Tề vương không lên tiếng thì vội vàng kéo Thanh Hoàn qua cùng quỳ xuống: "Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của con, cầu xin vương gia nể tình nha đầu này mà tha thứ cho hiền tế một lần."
"Liên quan gì đến nó?" Lão Tề vương không hiểu hỏi.
"Con gái của con rất đáng thương, từ nhỏ đã mất mẹ, lại còn mang bệnh. Trước đó bệnh điên vừa khỏi thì nó cũng được lọt vào mắt của lão tổ tông Tưởng gia. Nhưng bây giờ nó lại sắp biến thành một đứa trẻ không có mẹ rồi. Lão Tề vương, lão tổ tông đã nói, nếu có gì bất trắc, người sẽ đón nó về nuôi. Con là cha con bé, làm sao nỡ để nó cho người khác nuôi được."
Thanh Hoàn liếc nhìn thì thấy, vẻ mặt phụ thân có vẻ rất ăn năn, hối hận, đau khổ giống như người chồng đã mất đi người vợ vậy, rất đáng thương.
Cô cười lạnh, lời nói của mình có tác dụng với lão tổ tông còn phủ lão Tề vương thì muốn gả cháu gái mình cho Tưởng gia, giờ là ai uy hiếp ai, ai chèn ép ai?
Cố Nhị gia tưởng như thành thật vô hại, nhưng thực tế cũng chẳng phải là một con cừu non, mà còn có thể là một con sói xám. Chẳng trách Quận chúa tinh ranh như vậy mà cũng phải chịu thiệt thòi bởi ông ta, xem lão Tề vương làm sao để trút giận cho con gái đây.
Quả không sai, lời này vừa nói ra, Quận chúa Hoa Dương không dám tin ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phức tạp.
Lão Tề vương đâu phải người nông cạn. Ông cụ thâm trầm nhìn con rể, khóe miệng giương lên, thuận đà mà xuống giọng: "Thì ra là vậy, ta sẽ thương tình nó mà tha cho con một lần. Nhưng mà, có một số việc không thể để lời nói gió bay rồi cho qua chuyện được. Thết đãi yến tiệc mời người về đi."
Nói xong, ông cụ cũng không quan tâm tới sắc mặt của Cố Nhị gia mà nghênh ngang rời đi. Mẹ con Quận chúa cũng đi theo, để lại một mình lão vương phi ngồi lại, hiền từ nhìn Cố Thanh Hoàn.
"Một cô nương xinh đẹp, dễ thương như vậy, lão thân ta vừa nhìn là đã thấy thích rồi. Người đâu, mang trái cây trong cung ban cho qua đây cho Lục tiểu thư ăn."
Thanh Hoàn thấy vậy cũng giả vờ ngại ngùng cúi thấp đầu.
Người diễn vai ác, người đóng vai tốt, hai vợ chồng già này quả thật là lợi hại!

"Tiểu thư, người nói xem, trái tim của những người đàn ông này được làm bằng gì vậy, còn chi li, sắc sảo hơn cả phụ nữ." Nguyệt nương nhớ lại chuyện ở vương phủ mà vẫn thấy sợ hãi.
Thanh Hoàn nghiêm túc nói: "Hai người đều có khả năng tính kế rất lợi hại, ai cũng không phải là người dễ đối phó cả."
Cô lo lắng, một người thì giả vờ cầu xin, chỉ vì để ôm khư khư chân của lão Tề vương; một người thì lấy lui làm tiến, nhân cơ hội bắt bí Cố phủ. Hai bên giống như là đang gây chiến với nhau, nhưng thật ra lại bện chặt với nhau giống như sợi dây thừng.
Động đến Cố phủ thì nhất định sẽ động đến phủ lão Tề vương, nhưng căn cơ của lão Tề vương trong Kinh thành rất sâu, trong phút chốc không thể nào lay động được. Trừ phi xảy ra chuyện lớn như là mưu phản.
Thanh Hoàn siết chặt bàn tay, khó để đoán được cảm xúc của cô lúc này.
Trong Kinh thành quả nhiên là không giống ở phủ Tô Châu, mối quan hệ giữa các thế gia rất rắc rối, phức tạp. Giữa người với người lại càng tính toán nhau một cách thâm hiểm, trần trụi khiến cho việc báo thù của cô cũng trở nên muôn phần.
"Tiểu thư, bọn họ có lơi hại đi nữa thì chung quy cũng phải có điểm yếu. Tiểu thư đừng lo lắng, dù sao cũng sẽ có cách. Chúng ta vừa vào Kinh thành hai tháng, ngày tháng còn dài." Nguyệt nương rất hiểu suy nghĩ của tiểu thư nên nhẹ giọng an ủi.
Mới hai tháng, Thanh Hoàn nghĩ ngợi. Trước kia, lúc ở phủ Tô Châu, mỗi ngày bận tới bận lui, năm tháng trôi qua vội vã. Vào Kinh thành, cô không cần đi khám bệnh, chỉ đi lại trong nội trạch, vì vậy ngày tháng cũng trôi qua chậm hơn.
Thanh Hoàn than thở: "Ta hiểu rồi."
Xe vừa dừng, rèm được vén lên, gương mặt anh tuấn của Cố Nhị gia đột ngột thò vào trong xe.
"Phụ thân phải đi Ngọ Môn, nếu con đã đi ra ngoài rồi thì đến Tưởng phủ thỉnh an lão tổ tông đi."
Giờ này đến Tưởng phủ sao? Thanh Hoàn đầy kinh ngạc. Cố Nhị gia thấy con gái còn mù mờ thì mặt dày nói: "Con lọt vào mắt của lão tổ tông thì phải lanh lẹ một chút. Người ta không mời thì con cũng phải năng đi qua đi lại phủ đó chứ."
Mặt dày đến đó không phải là chuyện mà một nhà như Cố phủ nên làm, chỉ sợ là phụ thân cô cố ý bảo cô làm vậy là để cho người của vương phủ xem mà thôi.
Thanh Hoàn thầm phỉ nhổ trong lòng, cúi đầu nói: "Dạ, phụ thân, nhưng mà con gái tay không đi đến đó... thì không hay cho lắm ạ."
Cố Nhị gia đăm chiêu, móc một tờ ngân phiếu ra đưa cho Nguyệt nương.
"Mua một vài thứ có giá trị, để ý tiểu thư, bảo nó nhất định phải dỗ ngọt cho lão tổ tông vui vẻ ấy."
"Dạ, Nhị gia." Nguyệt nương cung kính đáp.
Cố Nhị gia hất rèm bỏ đi. Thanh Hoàn nhìn tờ ngân phiếu năm trăm lượng, nụ cười lạnh trên mặt càng rõ hơn.
"Tiểu thư, chúng ta phải làm thế nào đây?"
Thanh Hoàn suy nghĩ một lát nói: "Nguyệt nương, phái người đi thông báo cho Tưởng gia trước đã, chúng ta đường đột đến đó thì không hay lắm."
"Dạ, tiểu thư. Nhưng mà mua cái gì mới tốt ạ?"
"Nếu sức khỏe lão tổ tông không tốt, vậy đi Đồng Nhân Đường mua một ít thuốc bổ đi." Thanh Hoàn nhanh trí.
Nguyệt nương "ôi chao" một tiếng, cố ý cao giọng nói vọng ra ngoài để phân phó cho tùy tùng. Thế này thì tốt quá, tiểu thư cũng đang định đi Đồng Nhân Đường xem thử, đây đúng là một cơ hội thích hợp.
"Hồi bẩm lão vương phi, Nhị gia rời vương phủ thì phái người về Cố phủ báo tin trước, còn mình thì đi Ngọ Môn. Trước khi đi, người có lệnh cho Lục tiểu thư đến Tưởng gia thỉnh an lão tổ tông. Bây giờ Lục tiểu thư đang đến Đồng Nhân Đường nói là muốn mua một ít thuốc bổ mang qua đó ạ."
Tên người hầu lanh lợi, nói chuyện mạch lạc rõ ràng.
Quận chúa nháy mắt ra hiệu cho Đàm ma ma đứng ở phía sau, bà ta lấy một ít bạc vụn thưởng cho hắn.
"Phụ thân con liệu sự không sai một chút nào. Chúng ta đã xem thường tên Cố Tùng Đào này rồi. Hắn rất thông minh giảo hoạt, chẳng qua chỉ giả ngây giả ngốc trước mặt người ngoài mà thôi. Con đó, làm sao mà đấu lại hắn." Lão vương phi nói trúng tim đen của Quận chúa.
Hoa Dương thấp thỏm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.