AI GÂY KHÓ DỄ CHO AI
Ở Kinh thành này, có thể nói phủ lão Tề vương là một phủ đệ nguy nga lộng lẫy, sừng sững, uy nghi.
Dừng xe ngựa trước cửa phủ, Thanh Hoàn rũ mắt đi sau lưng Cố Nhị gia, khóe mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Hai người vừa đi vào hoa đình đã có nha hoàn nhanh nhẹn đi vào bẩm báo, nhưng lại không có một người nào ra đón tiếp. Người hầu, nha hoàn trong viện, ai làm việc nấy, không có một ai tiến lên hành lễ, gọi một tiếng "Cô gia".
Cố Nhị gia gượng gạo, ngoái đầu dặn dò con gái vài câu, ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thanh Hoàn nhìn ông ta cố làm ra vẻ, trong lòng thầm mắng ông ta không biết xấu hổ.
Là con rể nhưng địa vị của Cố Nhị gia ở vương phủ này có lẽ còn không bằng cả một người hầu, cũng khó trách bị Quận chúa đàn áp muốn chết.
Trong đôi mắt đục ngầu của lão Tề vương lóe lên một tia sáng, nhưng phút chốc lại điềm tĩnh như cũ.
Thanh Hoàn nhanh chóng cúi đầu, hành lễ nghiêm chỉnh sau đó ngồi ngay ngắn vào chỗ ngồi phía dưới Cố Nhị gia. Trong lòng cô bỗng chốc hối hận.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lão Tề vương trong truyền thuyết nên không kìm được mà nhìn thêm mấy lần. Cô bị sự sắc bén trong ánh mắt của lão Tề vương làm cho giật mình.
Người đàn ông trước mắt khoảng sáu mươi tuổi, có vẻ chăm sóc bản thân rất tốt. Đường nét khuôn mặt sắc nét, da trắng râu ria nhẵn nhụi, bề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848035/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.