Triệu Cảnh Diễm đột ngột gọi cô lại, khẽ hỏi: "Các gia tộc giàu có trong thiên hạ, quá nửa đều đã đi theo hai vị vương gia kia, bản vương phải làm thế nào?"
Thanh Hoàn quay người, cười lạnh: "Thiên hạ rộng lớn, không có chuyện hi hữu nào không thể xảy ra. Rồi cũng sẽ có người không cam lòng đứng phía sau kẻ khác, sẽ có người có tài năng nhưng không gặp thời, nếu là người có chí lớn thì sẽ bằng lòng cùng vương gia đánh cược một ván."
Thân hình mảnh mai dịu dàng kia đã biến mất từ lâu nhưng trong hoa đình vẫn lặng như tờ.
"Hoằng Văn, mau đánh ta một cái?" Triệu Cảnh Diễm cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tưởng Hoằng Văn không khách sáo đấm bụp một cái.
Triệu Cảnh Diễm ho khụ một tiếng, sau đó nắm cổ áo Tưởng Hoằng Văn nói: "Ngươi nói, nếu như sau lưng chúng ta có đám người này thì hi vọng của huynh ấy có nhiều hơn không?"
Tưởng Hoằng Văn ngẩn người mất một lúc lâu, trong ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc.
Hai tỷ muội của Cố gia ở lại Tưởng phủ dùng cơm tối xong mới trở về phủ.
Trên cả đường đi và đường về, hai người đều có những cảm xúc không giống nhau. Vì chuyện của Nhị tỷ đã có manh mối nên tảng đá trong lòng Thanh Hoàn cũng được đặt xuống, trên mặt cô đầy ý cười.
Ngô Nhạn Linh lại không biết bởi vì nguyên nhân gì mà suốt cả chặng đường cứ buồn bực không vui, ngay cả một câu có lệ cũng lười nói.
Lúc họ trở về Cố phủ thì đã gần canh hai. Thanh Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848000/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.