Tưởng Hoằng Văn bị khuôn mặt cười của hắn làm cho hoa hết cả mắt, mặt nghệt cả ra, cuối cùng thốt ra một câu rất khó tin: "Hay là người mà bọn họ nhìn trúng là Lục ca mọt sách của ta."
Lão Lục của Tưởng phủ từ nhỏ đã học hành chăm chỉ, thi, thư, lễ, nhạc đều có thể hạ bút thành văn. Huynh ấy có thể không ăn, không mặc, không rượu chè, nhưng không thể thiếu sách dù chỉ một ngày, là một con mọt sách chính hiệu, hơn nữa còn không màng thế sự, không thấu sự đời.
"Mọt sách mới dễ khống chế, đồ ngu."
Triệu Cảnh Diễm liếc xéo hắn ta một cái, đột nhiên đứng lên nói: "Đi, đi thỉnh an lão tổ tông thôi."
Thanh Hoàn chỉ nhìn lão tổ tông một cái đã biết bà cụ rất nghe lời bản thân, ít nhất là đã kiêng đồ ăn ngọt.
Tỷ muội hai người nhận lấy đệm mà nha hoàn đưa qua, cung kính khấu đầu ba cái. Chu thị hiểu ý kéo Ngô Nhạn Linh đi dạo ngoài vườn.
Ngô Nhạn Linh vui mừng trong lòng, cô ta đang muốn đi dạo Tưởng phủ. Với ánh mắt sắc bén của bản thân, chỉ cần đi một vòng là cô ta sẽ hiểu được phủ này tốt xấu như thế nào.
Hai người đi ra ngoài, Thanh Hoàn nở nụ cười với lão tổ tông, cô ngồi bên mép giường. Vừa định bắt mạch thì lại nghe nha hoàn bên ngoài cao giọng "Vương gia, Thất gia đến."
Lão tổ tông nhìn Thanh Hoàn cười nói: "Hai tên nhãi Diêm vương sống đó đến rồi."
Thanh Hoàn chỉ cười, nhưng cũng không có ý định đứng dậy, ba ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847999/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.