Thanh Hoàn bước từng bước trở vào, đôi môi mang theo ý cười: "Nhị tỷ, chúng ta không chết, chúng ta phải sống cho thật tốt." "Sống?" Nước mắt Cố Thanh Chỉ như mưa: "Làm sao để sống? Cố phủ này là ổ sói, hang hùm. Tính kế muội không nói, họ còn tính kế cả ta. Tại sao ta lại mang họ Cố, ta thà được sống trong một nhà bình thường cũng không muốn sống trong cái phủ vô tình vô nghĩa như vậy." Cố Thanh Chỉ nói đến đoạn sau mà gần như muốn gào lên. Mẹ đẻ của cô chỉ là một tì nữ, bởi vì lọt vào mắt của thái thái mới được thăng làm di nương. Nhưng thủ đoạn của Chu thị quá cay độc, nhờ mẹ cô ngày đêm hầu hạ hết lòng bên cạnh thái thái nên mới có được cô. Ai ngờ mẹ cô bạc mệnh, không được bao lâu đã qua đời, để lại cô một mình không nơi nương tựa. Chu thị chướng mắt cô nên luôn gây khó dễ, cuộc sống của cô vô cùng khó khăn. Cô sống mà còn không bằng cả một nô tài được sủng ái của Chu thị, bị người ta chèn ép không nói, lại còn thường bị bỏ đói. Phụ thân giả vờ không hay biết, không hề đặt đứa con gái như cô vào trong lòng. Mùa Đông năm nọ, cũng không biết là nha hoàn nào đổ nước lên chăn của cô, cô đắp chăn lạnh cả đêm nên ngã bệnh. Chu thị chỉ sai người đút cho cô uống bát canh gừng chứ không muốn mời thầy thuốc khám bệnh. Khi bệnh nặng đến nỗi chỉ còn một hơi tàn, cô nghe nha hoàn nói chuyện phiếm bên ngoài mới biết được, tất cả đều là thủ đoạn của Chu thị. Nhân lúc kẻ hầu không đi kiểm tra, cô đã liều mạng mà chạy đến cầu cứu thái thái. Thái thái thấy cô đáng thương, lại nhớ tình nghĩa xưa kia với mẹ cô mới để cô sống bên cạnh bà, tự mình nuôi dưỡng, đối xử với cô giống như con ruột. Điều kiện ăn uống, sinh hoạt, không có thứ gì là không tốt nên cô sống thoải mái được vài năm. Cô còn cho rằng, dựa vào phu nhân thì cuộc sống của cô sẽ suôn sẻ, về sau cho dù không gả vào được gia đình quyền cao chức trọng, nhưng cũng không khó để tìm được một nhà môn đăng hộ đối. Nào ngờ, vận mệnh cô vẫn chưa hết trắc trở, bản thân lại bị trưởng bối, cha mẹ hi sinh, đem gả cho một người đàn ông đã khắc chết ba đời vợ. Điều này có khác gì đưa cô vào chỗ chết? Việc đến nước này cô mới hiểu được, trong mắt của đám người Cố phủ, cô chẳng qua chỉ là một con cờ để giúp họ đạt được vinh hoa phú quý. Mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, tỷ muội tình thâm sao, toàn là dối trá. Với loại gia đình thâm độc này, cô thà xuống hoàng tuyền cùng với mẫu thân cũng không muốn sống tạm bợ như vậy nữa. Thanh Hoàn nhìn đôi mắt trợn trừng của Nhị tỷ, làm sao không hiểu được những điều mà cô ấy nghĩ trong lòng. Cô nhẹ nhàng nói: "Năm đó, mẫu thân muội cũng bị bọn họ ép đến chết như vậy đấy." Dòng lệ nơi khóe mắt Thanh Chỉ tuôn trào, cô khóc không thành tiếng: "Nhị thẩm thật đáng thương. Lúc còn sống còn giúp người phủ này bắt mạch khám bệnh, bỏ tâm bỏ sức bỏ cả của ra. Nhưng đến lúc chết, lại không được vào phần mộ tổ tiên." "Cho nên Nhị tỷ, tỷ cần gì phải vì cái đám người vô lương tâm đó mà chết. Tỷ phải sống, phải sống cho thật tốt, nếu không làm sao có thể nhìn thấy từng người bọn họ gặp báo ứng." Thanh Hoàn nghiêm giọng. Thanh Chỉ hoang mang ngẩng đầu lên. Mỗi một câu, một từ trong lời nói của Thanh Hoàn đều mang theo sự chắc chắn vô cùng: "Nhị tỷ, tỷ chỉ cần ăn ngon ngủ ngon, Lục muội tuyệt đối không để tỷ giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân muội. Cái phủ này muốn bức ép tỷ cũng phải xem muội có đồng ý hay không đã." "Lục muội, muội... muội…" Thanh Chỉ kinh ngạc đến mức không biết nói gì. "Nhị tỷ, tỷ yên tâm, đợi thêm một tháng nữa thôi. Nếu trong một tháng này mà tình hình vẫn không có thay đổi, muội sẽ đích thân đi cầu xin lão tổ tông cứu tỷ." Thanh Hoàn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta có một loại cảm giác tin cậy khó tả thành lời. Dường như những chuyện độc ác, đê hèn này đối với cô không phải là chuyện gì khó khăn cả. Trong lòng Thanh Chỉ chợt đau nhói vô cùng. Thì ra, trong phủ này, người duy nhất đối xử tốt với cô chỉ có Lục muội từng bị điên mà thôi. Ngay cả thái thái cũng chưa từng nói với cô những lời này, càng không cần nhắc tới phụ thân ruột thịt của cô. Thanh Chỉ không kìm nén nổi nữa, ôm Thanh Hoàn gào khóc. … Ngày hai mươi hai tháng Giêng, Khâm Thiên Giám nói đây là ngày đại cát đại lợi, triều đình "khai ấn", văn võ bá quan vận quan phục, đội mũ quan, oai phong lẫm liệt thượng triều. Trong Cố phủ, ngoại trừ cuộc sống của Cố Đại gia có một chút thay đổi ra thì những người khác vẫn bình thường như cũ. Phu nhân vẫn chưa khỏe, Quận chúa Hoa Dương muốn thể hiện sự hiếu thảo nên dùng danh thiếp của Tề vương phủ mời thái y đứng đầu Thái Y Viện là Trương Hoa đến phủ bắt mạch. Trương Hoa vuốt bộ râu lưa thưa mấy cọng của mình, nói phu nhân lao tâm quá độ. Ông ta chau mày, kê ra mấy phương thuốc, nhận một số tiền công hậu hĩnh rồi mới hài lòng rời đi. Còn về Nhị tiểu thư, giống như chỉ sau một đêm, trong phủ đã không hề có sự tồn tại của người này nữa. Cô cũng không còn xuất hiện trước mặt mọi người thêm một lần nào. Chỉ là trên dưới Cố phủ đều biết rõ, lão gia sợ cô tìm đến cái chết mới phái thêm mười mấy nha hoàn đến viện của cô, ngày đêm thay phiên trông chừng. Quận chúa Hoa Dương thì chịu khó dắt con gái đến Tề vương phủ, thỉnh thoảng còn qua đêm ở đó. Kể từ khi trở lại Kinh thành, bà ta không còn luôn trông chừng Cố Nhị gia, hận không thể dắt vào lưng quần mà mang theo, một phút cũng không rời như hồi còn ở phủ Tô Châu nữa. Cố Nhị gia vui vẻ nên cũng mò đến phòng của Trương di nương, Hứa di nương, nhưng dù sao cũng không dám làm gì suồng sã quá, chỉ sơ sơ rồi thôi. Chỉ cần Quận chúa ở trong phủ thì ban đêm, đa số ông ta đều nghỉ ngơi ở chính phòng. Hai người con trai của đại phòng, một người thì vẫn ngày ngày thơ từ ca phú với các "hồng nhan tri kỷ", trái ôm phải ấp; một người thì vẫn ngày đêm dùi mài kinh sử. Ngoại trừ đi thỉnh an trưởng bối mỗi sáng chiều ở Thọ An Đường ra, hai người rất ít đến nội trạch. Đương nhiên, học hành mệt quá thỉnh thoảng cũng sẽ cùng đám bạn bè xấu đi uống rượu thanh lâu. Hai người con gái thứ xuất của nhị phòng thì yên tĩnh hơn nhiều. Có lẽ là chuyện hôn sự của Cố Thanh Chỉ đã khiến bọn họ có cảm giác mèo khóc chuột, hai người chỉ đi dạo trong vườn hoặc ru rú trong phòng mình và phòng của di nương rồi ao ước về nhà chồng tương lai. Vốn dĩ Cố Thanh Vân ghi thù cái tát của Thanh Hoàn, nhưng mấy ngày nay trong phủ không được yên bình nên dù cô ta có muốn trả thù cũng không có gan để làm điều đó. Cô ta chỉ dám hung hăng mà trừng Cố Thanh Hoàn bằng ánh mắt sắc như dao trong những lúc ngẫu nhiên gặp phải để trút những oán hận trong lòng. Cố Thanh Hoàn hoàn toàn không để vào mắt. Loại người này cũng chỉ dám tỏ ra hận thù trên mặt mà thôi, còn bên trong thực chất lại chỉ là một con hổ giấy. Nếu cô ta mà gặp chuyện giống của Nhị tỷ, chỉ sợ ngay cả chết cô ta cũng chẳng dám. Những việc mà Thanh Hoàn làm trong mấy ngày nay kể ra cũng rất đơn giản, chính là không có việc gì thì tới phòng của Cố Thanh Chỉ ngồi một lát, nói cười, dỗ dành cho tỷ ấy vui, giống như không có việc gì xảy ra cả. Con người trong lúc tuyệt vọng, nếu có người cho họ một chút an ủi thì bọn họ cũng sẽ có thêm dũng khí để sống tiếp. Không biết tại sao Cố Thanh Chỉ đột nhiên cảm thấy Lục muội từng bị cô trách mắng lại giống như biến thành một người khác vậy. Không những nói chuyện có đạo lý mà hành động cũng đâu ra đấy. Cô không khỏi cảm thấy yên tâm. Nếu đã không chết được, vậy nhân lúc chưa chết, phải ăn no uống đã, hà tất phải dùng nước mắt rửa mặt cả ngày, chỉ khiến bản thân mình xấu như quỷ. Cố lão gia thấy cháu gái không ầm ĩ nữa, có vẻ đã hiểu thấu đáo rồi thì vui mừng trong lòng. Ông cụ lập tức phái người mời bà mai đến. Bà mai nhìn sự đã thành thì chạy đến Tề vương phủ báo tin. Trong lòng lão vương phi suy tính, sợ đêm dài lắm mộng, trước tiên phải tiến hành tam lễ nên lập tức ra lệnh cho tâm phúc của mình đi đến Cao phủ. Cao phủ đương nhiên cũng rất vui mừng. Thì ra ngày ấy đi ngắm đèn, Cao Tiểu Phong chen lẫn trong đám người, và rồi nhìn thấy bốn vị cô nương Cố phủ từ xa, cuối cùng nhìn trúng Cố Thanh Chỉ. Chẳng phải người ta thường nói, ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, càng ngắm càng thấy đẹp. Cố Thanh Chỉ khoác chiếc áo lông chồn màu bạc, tay cầm một chiếc lồng đèn hoa sen, dáng đi thướt tha rất có phong thái của một tiểu thư quyền quý, lại có nét yểu điệu mà chỉ con gái Giang Nam mới có được. Quả thật khiến cho trái tim Cao Tiểu Phong rung động nên gã mới gật đầu đồng ý với mối hôn sự này. Hai phủ phối hợp với nhau, rất nhanh Cao gia đã mang theo bà mai đến Cố phủ. Đương nhiên Ngụy thị sẽ không ra mặt, người ra mặt là hai vị nãi nãi, mấy người ngồi ở Hoa Đình cùng nhau bàn bạc chuyện lục lễ. Thanh Hoàn nhìn như không để ý nhưng thật ra lại phái Xuân Nê đi do thám động tĩnh trong phủ thật kỹ càng. Thấy Triệu Cảnh Diễm bên kia không có tin tức gì, trong lòng cô không khỏi nghi hoặc. Dựa vào sự thông minh của tên này, tuyệt đối không thể không nghĩ ra được cách gì, Thanh Hoàn đoán không ra rốt cuộc là nguyên nhân gì lại khiến hắn chậm trễ không hành động. Còn chưa đợi cô nghĩ ra nguyên nhân tại sao thì bên kia Kim phủ đã truyền tin đến nói Tào Tử Ngang đã vào Kinh, muốn gặp cô. Thanh Hoàn tính toán ngày tháng, sớm hơn hai ngày so với dự liệu của cô, xem ra Tào Tử Ngang đã ra roi thúc ngựa để nhanh chóng đến Kinh thành. Trời vào đêm, Trần Bình cõng Thanh Hoàn nhảy qua tường, chủ tớ hai người một trước một sau đi vào Kim phủ, đi qua hành lang dài tiến vào chính phòng. Điều khiến Thanh Hoàn kinh ngạc là trong phòng lúc này, ngoại trừ Tiền Phúc và Tào Tử Ngang ra còn có một cô gái thanh tú nữa. Tào Tử Ngang đứng lên nghênh đón, cúi chào Thanh Hoàn. Thanh Hoàn đỡ tay hắn nói: "Giữa ta và ngươi không cần đa lễ." Tào Tử Ngang nhìn dung nhan yêu kiều của Lục tiểu thư mà không dám nhìn lâu, chỉ cúi đầu nói: "Lễ này nhất định phải làm. Tử Ngang đa tạ Lục tiểu thư ra tay cứu giúp." Tổ phụ bệnh chết trong ngục, nếu không phải Lục tiểu thư ra tay cứu giúp thì hậu sự của tổ phụ không thể nào được tổ chức đúng với lễ nghĩa như vậy. Thanh Hoàn nhìn hắn ta quở trách, cười nói: "Nếu nói như vậy thì ta còn phải cúi đầu lạy tạ Tử Ngang ngươi nữa kìa. Nếu không có thuốc của ngươi, e là bây giờ ta còn nằm trên giường không ngồi dậy nổi. Vị này là…" Tào Tử Ngang đỏ mặt, nhanh chóng kéo cô gái qua nói: "Đây là muội muội ruột thịt của ta, Tào Tử Hi. Tử Hi, đây chính là Lục tiểu thư." Tào Tử Hi dịu dàng cúi đầu nói: "Lục tiểu thư." Quần áo trên người không mới không cũ, trên đầu chỉ cài một cây trâm, Thanh Hoàn khẽ chau mày rồi lại cười nói: "Đường xá xa xôi, cực khổ cho Tử Hi rồi." Trong lời có hàm ý sâu xa, Tào Tử Ngang vừa nghe đã hiểu được nên vội vàng giải thích: "Lục tiểu thư, từ nhỏ Tử Hi đã thân thiết với ta, vì không nỡ để ta ở ngoài một mình bôn ba nên muội ấy mới theo ta đến đây. Muội ấy có biết về mạch tượng, ta nghĩ nữ quyến đến khám ở hiệu thuốc rất đông, có một số bệnh nhân để cho muội ấy chẩn bệnh sẽ tiện hơn." Tào Tử Hi nhanh chóng bước lại, lẩm bẩm: "Lục tiểu thư, phiền cô rồi." Thì ra là muốn học làm nữ y. Thanh Hoàn khẽ than thở, đường đường là thiên kim Tào gia lại bị bắt buộc phải xuất đầu lộ diện, có thể thấy hoàn cảnh trọng phủ hiện nay đến mức nào. Thanh Hoàn cười nói: "Nếu đã như vậy thì ở lại đi. Ngân Châm, ngày mai ngươi đi phường thêu đặt cho Tử Hi cô nương mấy bộ quần áo, mua thêm mấy món trang sức nữa." "Dạ, tiểu thư!" "Lục tiểu thư, tuyệt đối không được đâu." Tào Tử Hi kinh ngạc liên tục huơ tay. Thanh Hoàn nói: "Cô nương như hoa thì phải ăn mặc cho thật xinh đẹp. Trong phủ này còn trống nhiều viện, cô và huynh của cô dù sao cũng là nam nữ, sống riêng thì hơn. Thiếu cái gì thì chỉ cần nói với Ngân Châm là được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]