Triệu Cảnh Diễm nhìn mặt hồ, đôi mắt cũng lạnh lẽo, sâu thẳm như hồ nước.
Lúc này, hắn từ tốn nói: "Bản vương chỉ là một vương gia nhàn tản, chỉ giỏi ăn uống, phiêu kỹ với đánh bạc, tra án gì đó không phải là sở trường của ta. Không cẩn thận, khéo ta còn bị kéo vào đó. Có mạng kiếm bạc mà không có mạng để tiêu thì vụ làm ăn này hơi thiệt đó!"
Thanh Hoàn cười nói: "Nếu vương gia cảm thấy thiệt thì cứ coi như ta chưa nói gì, cáo từ."
Thanh Hoàn rời đi mà không hề do dự, cũng không có ý định nán lại thêm.
Trong chớp mắt, tay chân Triệu Cảnh Diễm lạnh buốt, giống như rơi vào hầm băng, vẻ mặt đầy sương giá.
Cô gái này đúng là trở mặt vô tình, không, là tuyệt tình tuyệt nghĩa, à không, là máu lạnh mới đúng. Chẳng lẽ cô ta không biết, chuyện quan trọng thì cần có thời gian để suy nghĩ hả?
Trong thời gian ngắn ngủi vậy, hắn nghĩ được cái rắm! Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm càng lúc càng lạnh. Hắn vẫn không nói gì, cả người toát ra cái lạnh lẽo thấu xương, dường như có thể khiến hồ nước đóng băng.
Càng đến gần chiếc cầu, bước chân của Thanh Hoàn càng nặng nề hơn.
Vụ án năm năm trước, chỉ điều tra hung thủ thôi cũng đã là cực kỳ khó khăn, càng chưa nói đến vụ án này liên quan đến nhiều phương diện, động đến một bộ phận là có thể kéo đổ cả người. Trên đời này, người có can đảm và thực lực này, ngoài Hoàng thượng năm đó ra, cũng chỉ còn lại tên vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847971/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.