Cố Thanh Chỉ thấy từ đầu đến cuối, Ngô Ngạn Linh đều không thèm nhìn người của Cố phủ lấy một cái, cô nói nhỏ bên tai Thanh Hoàn: "Chẳng trách ở trong phủ cô ta chẳng được ai để ý đến." Thanh Hoàn mỉm cười. Không trách Nhị tỷ có cảm giác như vậy. Từ lúc bốn vị tiểu thư của Cố phủ đi vào, tiểu thư, con dâu của vương phủ còn hơi khom người chào đáp lễ, cũng chỉ có Ngô Nhạn Linh là chẳng thèm nhích mông, hoàn toàn như thể các ngươi đến thì liên quan gì tới ta. "Dù gì cô ta cũng ăn cơm của Cố phủ mà lớn lên." Thanh Chỉ lại nói thêm câu nữa. Thanh Hoàn cười nhạt. Quận chúa được gả thấp đến Cố phủ, cũng giống như dì, mang theo của hồi môn khá phong phú. Có thể nói, cả hai đều chỉ có tự bỏ thêm tiền ra để vá víu cho Cố gia, chứ chưa bao giờ lấy được từ Cố gia nổi một cắc. Nếu tính toán chi li ra thì Ngô Nhạn Linh đúng là không phải ăn cơm Cố phủ lớn lên. "Nhị tỷ, cô ta sống cuộc sống của cô ta, tỷ sống cuộc sống của tỷ, cô ta cũng chẳng cùng đường với chúng ta, chỉ mong chúng ta có thể chung sống hòa bình thôi." Hai mắt Thanh Chỉ sáng lên, buồn bực trong lòng bị quét sạch. Trong vườn của vương phủ, mười mấy cây mai nối thành một dài, cảnh sắc động lòng người. Mấy thanh niên tuấn tú đứng dưới tán cây mai thấy Thọ vương tới liền nhao nhao tiến lên hành lễ. Ngô Nhạn Linh vung tay lên, ý bảo các cô nương tránh sang một bên. Điều này vừa hay hợp với ý muốn của Thanh Hoàn, cô lập tức kéo Nhị tỷ đi chỗ khác. Trong đại sảnh phòng khách chỉ còn lại Hoa Dương và lão vương phi. Lão vương phi nhìn con gái, khẽ hất đầu nói: "Con bé của đại phòng trông không tệ, tuy chỉ là thứ xuất nhưng dáng vẻ rất đoan trang, gả qua đó cũng không tính là bôi nhọ con bé." Hoa Dương cười đắc ý: "Con đã bảo nhất định mẫu thân sẽ ưng ý mà." "Chỉ là… chuyện của đại phòng, nhị phòng con có thể nhúng tay vào không?" Hoa Dương cười lạnh: "Mẫu thân, phàm là chuyện liên quan tới việc thăng quan phát tài của Cố gia, đừng nói là một thứ nữ, cho dù là đích nữ cũng phải cam lòng." "Ba đứa còn lại, hai đứa thứ xuất thì ta không ưng, trông hẹp hòi, thiếu sự phóng khoáng. Còn cô nhỏ nhất, tuy vừa khỏi bệnh điên, nhưng ta lại thấy nó không tầm thường đâu. Hôn sự của nó, người làm đích mẫu như con phải cân nhắc cho cẩn thận." Ánh mắt lão vương phi đã nhìn qua biết bao thể loại người trong đời, vô cùng sắc bén, liếc mắt đã nhìn ra điểm khác biệt giữa ba người. Hoa Dương bĩu môi, khinh thường nói: "Con không nhìn ra điểm gì khác cả, cũng chỉ là mặt mũi trông xinh xắn hơn chút mà thôi." Lão vương phi buồn bực đặt ly trà xuống bàn cái rầm, trong mắt toát ra vẻ sắc bén. "Con bé này, còn chẳng thông minh bằng Linh Nhi. Tầm nhìn phải phóng xa mới được, có bản lĩnh thì sinh con trai làm chỗ dựa, không có bản lĩnh thì phải nắm chắc ba đứa kia trong tay, đến lúc đó, chúng sẽ giúp đỡ của con." Câu nào của mẫu thân cũng có lý, Hoa Dương bị mắng đến nỗi, không dám ho he gì. "Phủ chúng ta và lão nhị như con châu chấu trên sợi dây thừng, chỉ khi nó làm nên đại sự thì mới có thể bảo đảm được vinh hoa trong phủ. Ba hôn sự này, cái nào cũng không được làm qua loa, chắc chắn phải đảm bảo nó sẽ giúp đỡ lão nhị thăng chức. Giao đích nữ cho lão tam, chiêu này mà con cũng có thể nghĩ ra được, đúng là… ngu ngốc tột cùng." "Mẫu thân, con làm vậy chẳng phải là…" "Con thì hiểu cái gì." Lão thái phi quát lớn: "Quản tốt cái tiểu viện của con đi, lo kiếm cho Linh Nhi chút của hồi môn, những chuyện khác ắt có phụ thân con, huynh đệ con tính kế. Ta cho con biết, vị ở Trung Cung (chỉ nơi ở của Hoàng hậu) kia cũng không phải ăn không ngồi rồi đâu, đồ đã đến tay sao có thể nhường người khác, đánh cũng phải đánh cho ngồi lên được cái vị trí kia." Hoa Dương nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một lúc sau mới thốt ra được một câu: "Mẫu thân dạy phải." Lão thái phi thấy con gái đã ngộ ra, lại dịu giọng than thở: "Con và cô gia là phu thê nửa đường, nếu con có thể sinh cho nó một đứa con thì tốt, nhưng… Nếu như đàn ông của Cố gia đã tuyệt tình thì phải biết suy tính cho bản thân. Phụ thân con nói rồi, làm quan không phải vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể cho nó địa vị cao." Hoa Dương suy nghĩ một lát đã hiểu ra thâm ý trong lời này. Nếu để Nhị gia giữ chức quan to, chắc chắn sẽ nuôi dưỡng dã tâm của ông ta, đến lúc đó bản thân sẽ khó mà khống chế được. Lão thái phi chau mày nói thêm một câu: "Con phải nhớ kỹ, Linh Nhi gả vào nhà tử tế thì mới là chỗ dựa lớn nhất đời này của con. Phụ thân con đã có lựa chọn rồi, chỉ xem ý của lão nhị thế nào thôi, trong lòng con phải có tính toán trước đi." Cuộc nói chuyện này khiến Hoa Dương bội phục không thôi. Giờ bà ta cũng coi như đã hiểu, nhà mẹ đẻ lớn mạnh là chuyện quan trọng cỡ nào đối với phụ nữ. "Gia, gia…" A Ly tiến lên một bước, bộ dạng muốn nói lại thôi. "Bản vương có việc, các vị tiếp tục đi." Triệu Cảnh Diễm gật đầu với đám tài tử, sau đó nghênh ngang rời đi. A Ly chỉ chỉ về phía bên kia, nói: "Lục tiểu thư đi về phía đó, gia, nên làm thế nào đây." Triệu Cảnh Diễm nhìn khu vườn, gấp gọn cây quạt lại, chỉ về phía bóng cây bên chân cầu: "Gia chờ ở bên đó, chuyện còn lại giao cho ngươi." "Gia, tiểu nhân…" Cậu là một người đàn ông, dưới con mắt nhìn chằm chằm của bao người, làm sao cậu lừa được Lục tiểu thư qua đó được. Hơn nữa, Lục tiểu thư lại còn là một người thông minh đến vậy. "Nội trạch của vương phủ thiếu một chân chạy vặt, ngươi có muốn đến đó không…" Răng A Ly đánh vào nhau cầm cập, cổ họng phát ra ba chữ: "Gia đợi đấy." "Chút chuyện thế này cũng phải nhọc đến bản vương, bây giờ làm đầy tớ mà cũng làm giá thật!" Triệu Cảnh Diễm nhìn bóng lưng A Ly, lắc đầu than thở. A Ly là người thẳng tính, không có thói quen vòng vo Tam quốc, với nhân vật như Lục tiểu thư, cậu chỉ có một từ thôi, "Mời". Nếu bảo cậu thêm vào vài chữ thì chính là "Cung kính mời". Cho nên, cậu ta đứng cách Lục tiểu thư vài trượng, bắt đầu lưỡng lự xem nên mời thế nào với Thanh Hoàn xinh đẹp. "Nhị tỷ, bụng muội hơi khó chịu, muội đi nhà xí một chút." Cố Thanh Chỉ không nghĩ nhiều: "Để Xuân Nê đi cùng, đi sớm về sớm, tránh những người đàn ông bên ngoài ra chút." "Nhị tỷ yên tâm." Cuộc nói chuyện của hai người truyền đến tai A Ly rất rõ ràng, cậu cảm thấy có chút hỗn loạn. Sau cùng, cậu thở hắt ra một hơi, đồng thời đã có một quyết định. Cả đời này cậu sẽ không đối đầu với Lục tiểu thư. Cô gái này chỉ vừa thấy bóng dáng của cậu đã đoán được mọi chuyện, người này giống gia, đều là hồ ly một lứa cả. Dưới bóng cây tùng xanh, chàng trai ăn mặc lụa là đứng chống tay, trên cầu, cô gái áo trắng thướt tha đang đi đến. "A Ly, trong vòng một trăm mét, không được để con muỗi nào bay vào." Câu nói này chẳng có lấy một chút hài hước nào, thậm chí còn hơi lạnh lùng. Cậu nghe mà rùng mình một cái, không dám nói nhảm câu nào, chỉ gật đầu vâng lời. Thanh Hoàn đi tới, đứng cách Triệu Cảnh Diễm vài trượng. Cô đã chủ động đủ rồi, nếu hắn muốn hợp tác với cô thì nhất định hắn phải chủ động bước tới. Triệu Cảnh Diễm nhìn khoảng cách giữa hai người, không khỏi chau mày. Cô gái này nhất định là cố ý. Bỏ đi, núi không đi theo ta, ta đành đi theo núi. Triệu Cảnh Diễm sải bước đi tới, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng khoảng trống của một người. "Lục tiểu thư, nói về dự định của ngươi đi!" Đây là cách nói chuyện mà Thanh Hoàn thích, đi thẳng vào vấn đề, cô mỉm cười: "Vương gia vất vả nghĩ cách mời ta tới, vẫn nên để vương gia nói đi." Một người hỏi một người đáp, nếu người khác nghe thấy sẽ chỉ cảm thấy không hiểu gì, nhưng hai người này đã đối đầu mấy lần, không cần nhiều lời đã biết ý của đối phương. Triệu Cảnh Diễm nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá. Cô gái này, hắn hận không thể đập một phát cho chết luôn. Thông minh như vậy làm gì, lẽ nào không thể giả vờ ngốc nghếch một chút sao. Cái nhìn này khiến Thanh Hoàn bất giác cảm thấy sởn da gà. Người đàn ông này quả nhiên là lụa là bên ngoài, vàng ngọc bên trong, khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy hắn nguy hiểm. Cô không cử động, cao thủ so chiêu, kẻ nào yếu thế kẻ đó sẽ thua. "Ta muốn hợp tác với cô." Triệu Cảnh Diễm đảo mắt một vòng. "Hợp tác kiểu gì." "Ngươi kiếm bạc thay ta." "Lợi ích?" Thanh Hoàn hỏi rất thẳng thừng. "Ngoài chuyện của Cố phủ ra, ta giúp ngươi lấy được quyền cung cấp thuốc dùng trong cung." "Chỉ thế thôi sao?" Thanh Hoàn nheo mắt. "Ngươi còn muốn gì?" Cảnh Diễm kinh ngạc. Trên đời này, món tiền dễ kiếm nhất không phải ở đâu khác mà chính là bạc trong hoàng cung. Lấy được quyền cung cấp thuốc dùng trong cung, như vậy địa vị của Khánh Phong Đường hiện giờ sẽ tăng lên, chỉ cần giậm chân một cái, giới y dược sẽ phải rung chuyển. Đây đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Thanh Hoàn quay đầu lại nhìn Thọ vương, sau đó nói rất rành mạch: "Ta có một cách hợp tác khác, vương gia muốn nghe không." Triệu Cảnh Diễm cảm nhận được ánh nhìn của cô. Hắn quay người lại, nhìn vào đôi mắt còn sáng hơn cả sao trên trời kia, trong lòng có chút dao động. "Cứ nói đi." "Ta không chỉ có thể kiếm bạc cho vương gia mà còn có thể giúp vương gia chữa bệnh cứu người." Mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên vẻ kinh ngạc. Đây quả là một đề nghị hay, dựa vào y thuật của cô, có thể làm được rất nhiều chuyện cho hắn. Thậm chí hắn có thể mở một Kim phủ ở Kinh thành giống y như Kim phủ cũ. Cô khám bệnh, hắn kiếm lời, hai bên cùng có lợi. "Ta phải làm gì cho ngươi?" "Điều tra một việc giúp ta." "Chuyện gì?" Triệu Cảnh Diễm không hiểu. Thanh Hoàn mím chặt môi, nhìn kỹ hắn một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài: "Năm đó là kẻ nào đã phóng hỏa nhà ngoại tổ phụ ta." Triệu Cảnh Diễm cảm thấy như cả người vừa bị sét đánh trúng vậy, hắn bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như điện. "Ngươi muốn báo thù cho Tiền gia?" Vẻ mặt Thanh Hoàn bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh lại lộ ra vẻ lạnh lùng: "Nợ tiền trả tiền, nợ máu tất nhiên phải trả bằng máu, lẽ nào… không nên sao?" Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng nhiên trong lòng run lên. Cô giả ngây giả dại hơn mười năm, âm thầm luyện được y thuật khiến thế gian kinh ngạc, mở ra Khánh Phong Đường, khám bệnh từ thiện. Cô sắp đặt để Cố gia khó đứng vững ở Giang Nam, buộc phải vào Kinh thành… Lẽ nào, tất cả những chuyện này đều là vì Tiền gia? "Ta muốn biết nguyên nhân?" Thanh Hoàn vẫn không hề dao động, đôi mắt đen láy giống bầu trời đêm vô tận, đen láy mà sâu thẳm. "Bởi vì trên người ta chảy dòng máu của Tiền gia." Một câu nói thẳng thắn nhưng cũng là câu nói có thể khiến người ta mềm lòng nhất. Một lúc sau, Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài: "Bản vương… còn có thể có lựa chọn nào khác không, ngươi kiếm thêm chút bạc, tự do tự tại cả đời, chẳng lẽ không tốt sao?" Thanh Hoàn lộ ra một nụ cười khổ, mang theo sự đau thương sâu đậm. Cô cũng muốn lấy bạc, dẫn theo Nguyệt nương và Phúc bá tự do tự tại cả đời. Chỉ là một trăm linh tám oan hồn của Tiền gia phải làm sao, bọn họ đang ở trên trời nhìn xuống cô… huống hồ còn có Thịnh gia. "Đời người, nếu chỉ sống vì bạc thì thật vô vị." Có một số trách nhiệm nhất định phải gánh vác, có một số việc nhất định phải làm. Gió hồ thổi bay mái tóc dài của Thanh Hoàn, phủ lên gương mặt một vẻ đau xót. "Ta chỉ muốn vương gia giúp ta điều tra rõ sự thật, những chuyện khác tuyệt đối không cần vương gia phải ra tay." Triệu Cảnh Diễm đột nhiên cảm thấy mình vừa rơi vào một cái bẫy, mỗi bước đi của hắn đều đã bị cô gái này tính toán kỹ càng. Mà cô gái này cứ nhàn nhã tự đắc ngồi xổm trên miệng bẫy, thậm chí còn chẳng thèm giơ bàn tay nhỏ ra, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn rơi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]