"Di nương, dựa vào cái gì mà bắt ta nhường khoang thuyền cho kẻ điên đó? Còn có thiên lý nữa không."
Cố Thanh Vân tức giận ném khăn tay, chân đi đôi giày da dê không ngừng đá vào chiếc hòm bùm bụp.
"Khoang thuyền này vừa nhỏ, vừa sơ sài, sao mà ở được, nữ nhi không chịu."
Lưu di nương nhét cái lò sưởi tay bằng đồng Cảnh Thái Lam hoa văn hồ lô vàng vào tay con gái, ánh mắt lưu luyến.
Tam tiểu thư còn nhỏ mà đã trông vô cùng xinh đẹp, nhã nhặn. Nếu có thể gả vào nhà cao cửa rộng, làm phu nhân nắm quyền quản lý gia đình thì nửa cuộc đời còn lại của bà có chỗ dựa rồi.
"Di nương, rốt cuộc người có giúp con hay không."
Cố Thanh Vân thấy bà thất thần bèn cao giọng hỏi lại.
Lưu di nương thấy con gái tức giận vội vàng cười nói:
"Yên tâm, sau này di nương sẽ giúp con đòi lại, giờ con chịu khó nhẫn nhịn trước đã."
"Nhịn gì mà nhịn, đến nha hoàn của con cũng bị vả mặt rồi."
Cố Thanh Vân thẹn quá hóa giận. Đánh nha hoàn của cô ta có khác gì với việc đánh cô ta. Cục tức này Cố Thanh Vân không thể nào nuốt trôi nổi.
Lưu di nương bị con gái mình kích thích nên cũng giận dữ theo.
Bà ta đã tính toán sẵn, một khi tìm được ngân lượng của Tiền thị rồi thì sẽ tìm cách lấy về tay mình, nào ngờ người tính không bằng trời tính.
Bà ta nghiến răng nói:
"Tiểu tiện nhân, bệnh điên vừa khỏi đã bắt đầu làm mưa làm gió, để xem sau này ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847957/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.