Mùa Đông năm Bảo Khánh thứ ba mươi bảy.
Giờ Thìn ba khắc, ngày mồng Một tháng Mười hai.
Nguyệt nương đích thân thay quần áo, rửa mặt cho Thanh Hoàn. Không khí trong phòng yên tĩnh mà ấm áp.
Thanh Hoàn để tóc mai dài, xinh xắn, trên đầu cài mấy chiếc trâm gắn hạt châu, mặc một chiếc áo choàng lụa vạt thẳng màu trắng ngà, thêu chỉ vàng chỉ bạc.
Cô bước khoan thai ra khỏi phòng.
Đám người Thải Vân khoác tay nải trên vai, đã đứng chờ trước cửa. Đôi mắt họ trợn tròn khi nhìn thấy tiểu thư bước ra.
Thanh Hoàn cười khẽ, vịn tay Nguyệt nương, bước ra khỏi viện.
Xe ngựa của Cố phủ đã sớm chờ ở trước cổng.
Thanh Hoàn nhìn xung quanh một vòng. Đôi mắt lanh lợi của cô khiến hầu gái già đi theo xe phải cúi thấp đầu xuống.
Xe ngựa từ từ chuyển động, nhưng không hướng về phía trong thành mà đi lên thẳng quan đạo*, chạy về bến sông Tô Châu.
(*) Đường lớn.
Nguyệt nương vén rèm lên, liếc nhìn vài cái rồi nói nhỏ:
"Tiểu thư, xem ra đám người Cố phủ không chào đón tiểu thư cho lắm. Ngay cả một đêm cũng không muốn để tiểu thư được nghỉ ngơi trong phủ."
Đôi mắt Thanh Hoàn toát ra sự lạnh lùng. Cô không thèm để ý:
"Ta cần bọn họ chào đón để làm gì. Ta giả điên giả dại nhiều năm như vậy, lần này xuất hiện trước mặt đám người đó, vốn cũng là để đòi nợ."
Người của Cố phủ càng không chào đón thì trong lòng cô mới có thể càng thêm lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nguyệt nương nhắc nhở: "Tiểu thư vẫn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847956/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.