"Á!" Ngụy thị sợ hãi kêu lên một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cố Nghiễn Khải không cam lòng oán trách: "Nếu không phải nể mặt lão Tề vương, ta hận không thể cầm thêm một chén thuốc độc giết chết ả đàn bà ngu xuẩn kia. Đúng là đồ sao chổi."
Cố Tùng Đào nghe thấy lời này không đúng chừng mực lắm, vội mở miệng nói: "Phụ thân, chi bằng viết cho đại ca một phong thư để đại ca nghĩ cách."
"Còn không mau viết!" Cố Nghiễn Khải bóp trán, giận dữ mắng.
Cố Tùng Đào vội vàng đứng lên hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Nghiễn Khải đợi đến khi con trai đi rồi mới trừng mắt nói: "Từ ngày mai trở đi, bà quản lý chuyện trong nhà, cấm túc ả đàn bà ngu xuẩn kia một tháng."
"Lão gia, cấm túc ngay lúc này liệu có..." Ngụy thị tỏ vẻ sợ hãi.
"Đồ đàn bà ngốc, hiện giờ cấm túc ả ta mới có thể đổ vấy tội trạng lên người ả. Người ngoài sẽ chỉ cho rằng, đó là do ả chướng mắt Lục nha đầu nên mới đem đi tặng cho Hiền vương. Mặc dù không có bao nhiêu tác dụng nhưng ít nhiều cũng giúp Cố phủ vãn hồi chút thể diện." Cố Nghiễn Khải tính toán.
Ngụy thị không dám tiếp lời, trong nhà bỗng chốc yên ắng lại.
Cố Tùng Đào viết thư, dán lại xong thì cũng đã sắp canh ba.
Ông ta quay về tiểu viện của nhị phòng, bước chân không chút do dự đi thẳng vào phòng Trương di nương.
Trương di nương đã nghỉ ngơi từ lâu, thấy Cố Tùng Đào đến thì mừng thầm trong lòng, vội vàng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847947/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.