Phúc bá nói: "Lúc lão gia ở Thái Y Viện thì có quan hệ rất tốt với mọi người, chỉ trừ có Tào lão thái y là từng có quan hệ cạnh tranh."
"Sau khi Tiền gia gặp nạn thì sao?"
Phúc bá rùng mình:
"Sau khi Tiền gia gặp nạn, không một ai ở Thái Y Viện đứng ra nói giúp lão gia, chỉ trừ có Tào lão thái y."
"Có thể thấy thế gian này, phần lớn đều là những kẻ chỉ biết tát nước theo mưa."
Đôi mắt Thanh Hoàn tối sầm lại, nói dịu dàng:
"Các ngươi chỉ coi quan hệ giữa Tào lão thái y và tổ phụ là không tốt, ai mà biết được lão thái y làm vậy, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi."
Phúc bá kinh ngạc:
"Tiểu thư, sao người lại nói như vậy?"
Thanh Hoàn vẫn cười, chỉ có điều, nụ cười này chất chứa thêm vài phần lạnh lùng.
Nhớ lại đêm đông năm đó, tuyết rơi đầy trời. Cô và em trai chơi cờ trong phòng sưởi đến quên cả thời gian, khi về phòng thì đã là đêm khuya.
Lúc đi ngang qua thư phòng của tổ phụ, cô thấy đèn còn sáng, đang định bước tới xem sao thì thấy tổ phụ và Tào thái y cùng bước ra khỏi thư phòng.
Cô không khỏi giật mình. Chẳng phải Tào lão thái y và tổ phụ trước giờ luôn không hợp nhau, sao đêm hôm khuya khắt mà Tào lão thái y lại tới phủ vậy.
Cô thấy hiếu kỳ, cho nên lẳng lặng nấp sau một gốc cây thì nghe thấy Tào lão thái y trầm giọng:
"Cái chức thái y này, vốn chỉ để chữa bệnh, cứu mạng, tuyệt đối không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847933/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.