Chương trước
Chương sau
Lão gia tới phòng của di nương, Ngụy thị liếc nhìn hai cái rồi cũng tự trở về tiểu viện.
Nhị tiểu thư Cố Thanh Chỉ tiến lên đón, đỡ thái thái vào chính đường.
Ngụy thị sung sướng, vỗ tay cháu gái: "Thời tiết nóng như vậy, cháu cần gì phải ra đón ta thế này, quá là chịu tội."
Sắc mặt Cố Thanh Chỉ đỏ ửng, cô nhận lấy khăn từ trong tay nha hoàn, lau kỹ từng ngón tay của Ngụy thị.
"Thái thái, trong lòng tôn nữ luôn nghẹn một câu, không biết có nên nói với người không?"
"Con muốn cầu xin thay cho Lục nha đầu sao?" Ngụy thị liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Thanh Chỉ.
Cố Thanh Chỉ biết mình không thể giấu được hỏa nhãn kim tinh của thái thái nên nói thẳng: "Đúng vậy ạ! Lục muội muội thật sự rất đáng thương. Con bé sẽ bị đưa đi… Cả đời này của muội ấy có thể sẽ bị hủy hoại…"
Ngụy thị đánh giá tôn nữ mình, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra: "Vì sao con muốn nói giúp cho Lục nha đầu?"
"Không phải thái thái thường nói sao ạ, mạng này của tôn nữ là do Nhị thẩm cứu về, làm người phải biết báo đáp ân nhân."
"Cháu đấy…"
Ngụy thị ấn nhẹ ngón tay vào đầu cháu gái: "Người mềm lòng làm sao có thể sống yên trong gia tộc. Đứa nhỏ ngốc, Cố phủ này không phải là nơi hai chúng ta có thể định đoạt. Người đều có mệnh riêng cả!"
"Thái thái…" Vẻ mặt Cố Thanh Chỉ hiện lên chút sốt sắng.
Ngụy thị xua tay nói: "Cháu đừng gấp! Chuyện vẫn chưa tới một bước kia, đợi rồi ta sẽ nhắc lại trước mặt lão gia, còn thành công hay không thì phải xem mệnh của nha đầu kia thôi."
"Thái thái đúng là người nhân từ!"
Ngụy thị lắc đầu, cười lạnh: "Đứa nhỏ này, năm đó ta cũng từng chịu ơn của Tiền thị kia. Mặc dù ta cũng không phải là người hiền lành gì, nhưng ta không làm được việc lấy oán trả ơn. Cháu nói xem, tại sao ta lại không ưa gì Lưu di nương kia?"
Cố Thanh Chỉ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
"Lúc trước, Lưu thị chính là người chịu ơn của thẩm thẩm con nhiều nhất, không ngờ sau đó ả ta lại…"
Ngụy thị vân vê tràng hạt trong tay, khẽ nói: "Không phải tổ mẫu nguyền rủa ả ta nhưng sớm muộn gì ả ta cũng sẽ gặp báo ứng."
Cố Thanh Chỉ khẽ tiếp lời: "Hôm nay con tới chỗ của Lục muội muội, trong phòng của muội ấy rất nóng bức, ngay cả một chậu băng cũng không có. Con nghe nói trong phòng Linh tiểu thư có tới bốn chậu băng bất kể sớm tối. Thái thái, Lục muội muội cũng là người Cố gia chúng ta."
"Miếng cơm của mẹ kế có bao giờ ăn ngon được. Nếu nha đầu đó khỏe mạnh, ta nuôi bên người cũng được, nào ngờ… Hầy, cháu lén giúp đỡ nó một chút."
Cố Thanh Chỉ gật đầu.

Trong phòng Lưu di nương, Cố Thanh Vân tựa đầu lên giường nhỏ, biếng nhác nói: "Di nương, hôm nay Vương gia có ý gì, chẳng lẽ trong nhiều cô nương Giang Nam như vậy, không ai lọt vào mắt ngài ấy sao?"
Mặc dù Lưu di nương không tới bên hồ nhưng lại biết rõ hết mọi việc xảy ra hôm nay. Tiệc ngắm hoa vừa kết thúc, Vương gia đã kiếm cớ rời đi mà không hề nói một câu nào, sau đó cũng không thấy báo là hắn vừa ý tiểu thư nhà ai.
Lưu thị nhẹ nhàng ho một tiếng rồi bảo: "Đường đường là Vương gia, dạng mỹ nhân tuyệt sắc nào mà ngài ấy chưa từng thấy. Ngài ấy không vừa mắt ai cũng không có gì kỳ lạ cả, đây chính là cơ hội của con, sau này con phải chăm chỉ tới Vọng Nguyệt Các nhiều hơn đấy!"
Cố Thanh Vân giả vờ nũng nịu: "Di nương, người nói bậy gì thế, sao Vương gia có thể để ý tới con chứ?"
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này, đàn ông thích nhất là mới mẻ. Hiện giờ, con như đóa hoa mới nở, tươi tắn, căng mọng, Thọ vương không động lòng sao được."
Dù Cố Thanh Vân có lá gan lớn cỡ nào thì nghe vậy vẫn không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Lưu thị thấy con gái không nói gì thì nhíu mày, cúi đầu suy tư.
Cố Thanh Vân lấy lại tinh thần, thấy dáng vẻ u sầu của di nương thì hỏi: "Di nương đang nghĩ gì vậy?"
Lưu thị trả lời: "Di nương chỉ đang nghĩ, chẳng lẽ phụ thân con đã có ý định đụng tới bạc của Tiền thị? Hơn nữa, Quận chúa thật sự nhẫn tâm đưa đứa ngốc kia cho Hiền vương sao?"
"Chuyện này liên quan gì tới chúng ta? Thay vì nghĩ cái này thì di nương không bằng suy nghĩ giúp nữ nhi cách lấy lòng Vương gia đi!"
Lưu thị đánh mạnh con gái mình một cái, mắng: "Con thì biết cái gì! Ta đã để ý tới số bạc này năm năm rồi. Nếu bị phụ thân con tìm được trước thì ta lấy gì làm hồi môn cho con."
Cố Thanh Vân bị đau nên tức giận nói: "Di nương nói thì cứ nói, đánh con làm gì?"
Lưu thị làm như không nghe thấy, trong lòng còn đang không ngừng tính toán.
Cố Thanh Vân thấy di nương ngẩn ra thì tức giận vung khăn lên rồi đi ra ngoài.
Lưu thị tính toán nửa ngày, vô thức lẩm bẩm: "Cần gì đưa đứa ngốc kia cho Hiền vương. Nếu đổi lại thành Vân Nhi, chắc chắn có thể ngồi ổn vào vị trí trắc phi của Hiền vương rồi, có tuột khỏi ta bằng niềm tin."
Chạng vạng tối, mây đen dày đặc, sấm vang liên tục.
Hạt mưa to như hạt đậu nặng nề rơi xuống, tạo thành thành từng mảng mưa bụi.
Chủ tớ Thanh Hoàn đã dùng bữa tối xong từ sớm, trời vừa tối, Trần Bình đã đỗ xe ngựa ở ven đường. Một lát sau, xe ngựa lao vào trong màn mưa.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa vào Kim phủ bằng cửa sau.
Phúc bá mở dù ra đón.
"Tiểu thư, Tống chưởng quỹ đang chờ tiểu thư trong sảnh chính, người của Tào gia đã đến rồi."
Thanh Hoàn nghe thế thì gật đầu, rũ bọt nước bám trên người rồi bảo: "Việc không nên chậm trễ, ta và ngươi đi nhanh thôi!"
Vào sảnh chính, không khí mát mẻ ập tới, trong đại sảnh rộng lớn, bốn góc đều có đặt chậu băng.
Thanh Hoàn cũng không nhìn ngang ngó dọc, đi thẳng vào trong, ngồi lên ghế chủ vị bên trái. Phúc bá không ngồi xuống mà chỉ đứng bên cạnh hầu hạ.
Tống Ngữ vội tiến lên chào hỏi.
Thanh Hoàn hơi gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống.
Thấy tình hình này, Tào Hạo Quần run rẩy trong lòng, ánh mắt càng thêm chăm chú.
Ngồi ngay ngắn trên chủ vị là một cô nương chải búi Lăng Vân Kế*, trên búi tóc còn cài một cây trâm hình hoa ngọc lan trắng. Lông mày của cô gái dài mảnh, xuôi theo đôi mắt. Mặt trắng nõn nà như bạch ngọc, đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ mang theo chút hồn nhiên xen lẫn sự yêu mị, giống như giai nhân thoát tục, khiến người người ta không thể dời mắt.
(*) Một kiểu chải tóc của Trung Hoa cổ.
Ánh mắt Tào Hạo Quần chăm chú vào Cố Thanh Hoàn, trong mắt dường như có chút không tin tưởng.
Hắn ta đột nhiên đứng bật dậy, chắp tay hỏi: "Xin hỏi, các hạ có phải là Kim đại phu tiếng tăm lừng lẫy không?"
Thanh Hoàn cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại: "Sao? Trông ta không giống?"
Tào Hạo Quần giật thót, liên tục lùi về sau mấy bước, vẻ mặt như thể rất khó tin.
Dù cho hắn ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới được, chủ của Khánh Phong Đường Nam Trực Lệ lại là cô nương chưa cập kê trước mặt.
Còn không đợi hắn ta lên tiếng, Thanh Hoàn đã ho nhẹ một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh:
"Ngươi tên là Tào Hạo Quần, tên tự là Tử Ngang, đứng thứ mười hai trong Tào gia. Ba tuổi có thể đọc hiểu sách thuốc, phân biệt được cả trăm loại. Sáu tuổi, ngươi theo cha đi tới nhà người khám bệnh, trong lớp hậu bối của Tào gia, y thuật của ngươi là cao nhất."
Tào Hạo Quần liên tục cười khổ: "Vất vả cho Kim đại phụ đã nghe ngóng về ta cẩn thận như vậy."
Thanh Hoàn dường như không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của hắn ta, giơ tay làm động tác mời, sau đó tức khắc cầm lấy một chén trà nhỏ, miệng khẽ nhấp một ngụm để thông cổ họng.
"Tử Ngang, ta cũng ăn ngay nói thật luôn vậy. Tào lão thái y đã vào nhà lao, Tào phủ bị tịch biên tài sản, gia sản sung công, Tào gia đã sụp đổ."
Một tiếng "Tử Ngang" khiến trong lòng Tào Hạo Quần cảm thán. Người đương thời, chỉ có người nhà bạn bè thân thiết mới gọi thẳng tên tự của hắn ta, cô nương này vừa mở miệng đã gọi thẳng tên tự, như thế là có ý gì?
Thanh Hoàn dường như hiểu sự ngờ vực trong lòng hắn ta, thản nhiên nói tiếp: "Ta đã mua lại hết tất cả mười sáu tiệm thuốc của Tào gia."
Ngay lúc Tào Hạo Quần còn đang giật mình thì điều khiến hắn ta kinh ngạc hơn còn đang ở phía sau.
"Ta bằng lòng chia ba phần cổ phần danh nghĩa cho Tào gia với điều kiện: Ta muốn phương thuốc của Tào gia và mười năm làm việc của ngươi."
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Tào Hạo Quần nhắm mắt lại, từ từ đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Chỉ ba phần cổ phần danh nghĩa mà đã muốn đổi hết tất cả phương thuốc của Tào gia và mười năm lao động của ta, không biết Kim đại phu đang cứu giúp hay bỏ đá xuống giếng thế?"
Thanh Hoàn hoàn toàn không để ý sự lãnh đạm của Tào Hạo Quần, cô chỉ cười nhẹ: "Nếu như mười năm sau ta bằng lòng trả hết mười sáu tiệm thuốc của Tào gia, hơn nữa ta chỉ lấy mười phương thuốc của Tào gia thì không biết Tử Ngang có hứng thú không?"
"Đông gia!"
Tống ngữ toát mồ hơi lạnh. Ước định trước đó không phải như thế, nếu tính toán như thế thì vụ mua bán này lỗ nặng.
Không chỉ có Tống Ngữ mà cả người Tào Hạo Quần cũng chảy mồ hôi lạnh. Hắn ta cố sức mở to mắt, muốn nhìn rõ cô nương trước mặt một chút.
Thanh Hoàn cũng thong dong mà đứng lên, tay ngọc hơi nhấc: "Tử Ngang, ta cho ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ. Qua ba ngày, ta sẽ không giữ điều kiện này đâu!"
Vừa dứt lời, Cố Thanh Hoàn đã nhấc chân rời đi, không hề dừng lại.
Cái gọi là mua bán chính là một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu. Nếu như chút quyết đoán ấy mà Tào Hạo Quần còn không có được thì Tào gia này cũng không đứng dậy được nữa rồi.
Phúc bá ra hiệu bằng mắt cho Tống Ngữ. Tống Ngữ vội vàng đi theo, trong sảnh chính rộng lớn chỉ còn lại một mình Tào Hạo Quần.
Trong chốc lát, có tỳ nữ lặng lẽ tiến vào báo: "Tào công tử, phòng cho khách đã chuẩn bị xong, mời ngài!"
Tào Hạo Quần thẫn thờ, chân không có chút sức lực nào.
"Đông gia, xin người đừng bước!" Tống Ngữ gấp gáp tới mức mồ hôi đầy đầu.
Thanh Hoàn quay đầu, cười rất thờ ơ: "Tống chưởng quỹ đừng nóng vội, chúng ta vào trong nói chuyện."
"Lão Tống, tiểu thư làm việc đều có chừng mực, sốt ruột không được, cũng không cần sốt ruột." Phúc bá bình tĩnh khuyên nhủ.
Tống Ngữ lén nhìn bóng lưng Đông gia một cái, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
Tống Ngữ ơi Tống Ngữ, ngươi đã một đống tuổi mà gặp chuyện còn không bình tĩnh được nổi. Nhìn Đông gia đi, dù tình huống thế nào, ngài ấy vẫn luôn giữ được dáng vẻ ung dung, hào phóng như thế.
Ba người vào phòng khách nhỏ, từng người ngồi vào chỗ của mình, không đợi tỳ nữ dâng trà, Thanh Hoàn đã lập tức nói: "Tống chưởng quỹ, Phúc bá, trong vụ mua bán này, chúng ta sẽ không lỗ vốn."
Như được uống một viên thuốc an thần, Tống Ngữ bình tĩnh hỏi lại: "Ý của Đông gia là…"
"Thứ có ngàn vàng cũng khó mua là phương thuốc, có phương thuốc trong tay thì mười sáu tiệm thuốc là cái gì. Nếu không phải Tào gia gặp nạn thì ai có thể cướp được phương thuốc của đại gia tộc đã truyền thừa mấy trăm năm?"
Một câu nhẹ nhàng như thế lại khiến Tống Ngữ giật mình bàng hoàng, tức khắc hiểu ra hàm ý trong đó.
Phúc bá xen lời: "Tiểu thư, Tào Hạo Quần có chịu đồng ý hay không?"
"Mười phương thuốc đổi lại cơ hội để Tào gia trở lại huy hoàng như xưa, hắn không hề lỗ vốn. Hắn có thể tính toán được rõ được mất trong vụ làm ăn này."
Thanh Hoàn khẳng định: "Phúc bá, Tống chưởng quỹ, mua lại tiệm thuốc Tào gia, ta có ý định thay đổi đôi chút."
Hai người nghiêm túc lắng nghe, mắt nhìn chăm chú vào cô nương đang ngồi phía trên.
Tống Ngữ mang theo tâm trạng hưng phấn, lặng yên rời đi.
Phúc bá nói nhỏ: "Tiểu thư, lúc này không ai dám giúp cũng không ai dám dùng người của Tào gia. Tiểu thư lại chọn con đường đi ngược như thế, nước cờ này liệu có quá mạo hiểm không?"
Thanh Hoàn liếc ông một cái, tự mình cầm chén trà nóng lên, uống xong thì cười khổ một tiếng: "Vẫn là Phúc bá hiểu lòng ta. Nước cờ này cực hiểm nhưng lại không thể không đi."
Phúc bá hoảng sợ: "Tiểu thư, tại sao lại như thế?"
Trong mắt Thanh Hoàn vụt qua tia sáng, hồi lâu mới nói: "Phúc bá, năm đó, tổ phụ ở trong Thái Y Viện đã qua lại thân thiết với những ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.