Lão gia tới phòng của di nương, Ngụy thị liếc nhìn hai cái rồi cũng tự trở về tiểu viện.
Nhị tiểu thư Cố Thanh Chỉ tiến lên đón, đỡ thái thái vào chính đường.
Ngụy thị sung sướng, vỗ tay cháu gái: "Thời tiết nóng như vậy, cháu cần gì phải ra đón ta thế này, quá là chịu tội."
Sắc mặt Cố Thanh Chỉ đỏ ửng, cô nhận lấy khăn từ trong tay nha hoàn, lau kỹ từng ngón tay của Ngụy thị.
"Thái thái, trong lòng tôn nữ luôn nghẹn một câu, không biết có nên nói với người không?"
"Con muốn cầu xin thay cho Lục nha đầu sao?" Ngụy thị liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Thanh Chỉ.
Cố Thanh Chỉ biết mình không thể giấu được hỏa nhãn kim tinh của thái thái nên nói thẳng: "Đúng vậy ạ! Lục muội muội thật sự rất đáng thương. Con bé sẽ bị đưa đi… Cả đời này của muội ấy có thể sẽ bị hủy hoại…"
Ngụy thị đánh giá tôn nữ mình, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra: "Vì sao con muốn nói giúp cho Lục nha đầu?"
"Không phải thái thái thường nói sao ạ, mạng này của tôn nữ là do Nhị thẩm cứu về, làm người phải biết báo đáp ân nhân."
"Cháu đấy…"
Ngụy thị ấn nhẹ ngón tay vào đầu cháu gái: "Người mềm lòng làm sao có thể sống yên trong gia tộc. Đứa nhỏ ngốc, Cố phủ này không phải là nơi hai chúng ta có thể định đoạt. Người đều có mệnh riêng cả!"
"Thái thái…" Vẻ mặt Cố Thanh Chỉ hiện lên chút sốt sắng.
Ngụy thị xua tay nói: "Cháu đừng gấp! Chuyện vẫn chưa tới một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847932/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.