Giọng nói của Cố Thanh Hoàn có phần quạnh quẽ: "Ta muốn thông qua bọn họ, biết được toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ ở Kinh thành."
Phúc bá giật mình sợ hãi, ông hoàn toàn không ngờ, tiểu thư là vì cái này.
Kỹ viện vốn là nơi ngư long hỗn tạp, người đến người đi nhiều vô số, tin tức cũng nhanh nhạy nhất. Những gã đàn ông tới nơi đó tìm vui, chỉ cần mấy chén rượu vào là hận không thể lôi bảy đời tám đại tổ tông ra nói.
Nãi nãi nhà đại danh môn nào tằng tịu với trai, tiểu thư nhà ai thầm thương trộm nhớ người nào, lão gia nhà ai nạp tiểu thiếp, tất cả đều có thể thành câu chuyện phiếm trong lúc tìm hoa hỏi liễu.
Như vậy xem ra...
Phúc bá kích động nói: "Tiểu thư dự định hồi Kinh rồi?"
Cố Thanh Hoàn gật đầu: "Dù sao cũng cần phải trở về, thế nên cũng phải chuẩn bị trước. Có bọn họ rồi, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn. Dù sao, chúng ta đã năm năm chưa trở lại nơi đó, bầu trời Kinh thành là xanh hay xám, nước sâu hay cạn, cũng phải phái người thăm dò trước."
Phúc bá thở dài một hơi: "Tiểu thư đúng là biết nhìn xa trông rộng, không ai sánh bằng."
"Cái gọi là nhìn xa trông rộng, chẳng qua là trải qua nhiều hơn người khác một kiếp mà thôi. Chịu thiệt, vấp ngã, cuối cùng đều phải đứng lên. Phúc bá, ông nói có phải không?"
"Tiểu thư nói rất phải."
"Cũng không phải tất cả mọi người, đều có cơ hội bò dậy như ta."
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: "Cơ hội của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847929/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.