Cố Thanh Liên sợ đến nỗi, mặt trắng bệch ra, luôn miệng kêu: "Buông ta ra, đồ đần độn nhà ngươi mau buông ra. Người đâu, mau đến!"
Nha hoàn, ma ma đi theo đằng xa nhanh chóng xông tới, Cố Thanh Hoàn dùng sức đẩy, hung hăng nhổ một bãi nước bọt về phía Cố Thanh Liên, sau đó lanh lẹ chạy thẳng.
Vừa chạy còn vừa la làng lên: "Nó là tiện tỳ, ha ha ha, nó là tiện tỳ."
Nguyệt nương nhân cơ hội chạy theo, chẳng mấy chốc, chủ tớ hai người đã chạy mất không còn bóng dáng.
Cố Thanh Liên bị đẩy ngã xuống đất, tóc tai tán loạn, khuôn mặt nhếch nhác, miệng mắng không ngừng: "Đồ đần độn kia, đừng để ta gặp phải, còn gặp phải, ta cắt đứt gân chân nó."
Cố Thanh Vân thấy kẻ đần độn kia trút giận thay mình một phen, cố ý nói một cách kì quái: "Các ngươi chết hết rồi hả, còn không đỡ Tứ tiểu thư dậy."
Quát xong, Cố Thanh Vân lại quay sang nói ngọt nói nhạt: "Bỏ đi, Tứ muội hà tất chấp nhặt với nó. Tốt hơn muội vẫn nên nguôi giận đi, đừng để người khác nhìn thấy, nói Tứ muội hiếp đáp cả kẻ đần độn."
"Tỷ..."
Cố Thanh Liên bị nói cho nghẹn lời, nuốt không trôi mà cũng không nói được gì, bực bội như đạp phải phân vậy.
Ngô Nhạn Linh cười lạnh một tiếng, coi như không thấy cuộc tranh chấp của hai người, cầm khăn tránh ra xa.
Hai thứ nữ của Cố gia nhìn thấy, oán hận trừng mắt với đối phương, vội vã đi theo.
…
Trên Vọng Nguyệt Các.
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cái quạt nhìn đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847928/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.