*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tay cầm đồ uống nóng, một tay cầm quyển sách.
Mặc dù cô biết đọc sách thế này sẽ rất đau mắt, nhưng lại thấy vui, có điều bể cốc nước nóng thỉnh thoảng lại phải để ý, sợ đổ vào người.
Cô đeo tai nghe, không nghe thấy chuyện bên ngoài.
Nhưng cũng không biết có phải cô quá say mê hay không, cốc đồ uống trong tay ngày càng nghiêng, sắp đổ xuống dưới.
“A...” Cô nhíu chặt mày, lúc đầu còn tưởng chỉ bị đập nhẹ, bây giờ xem ra là chạm đến dây thần kinh, cho nên mới không cử động được.
Nhưng cảm giác ẩm ướt trên người khiến cô rất khó chịu chỉ muốn đi tắm ngay.
Nhưng bây giờ đừng nói là đi tắm, chỉ đứng dậy thôi cũng đã là cả3vấn đề rồi, cô nhìn vào trong phòng, chỉ có một mình Thẩm Đình Thâm ngồi trên giường.
Theo lý thuyết, với tình trạng hiện giờ của Bạch Nhược Y, nếu cô gọi Thẩm Đình Thâm nhờ anh giúp mình đứng dậy, chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Nhưng sau chuyện đêm hôm đó, cả Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đều không ai mở lời nói chuyện với nhau.
Cô vẫn không có bất cứ phản ứng gì, chăm chú vào quyển sách.
Đồ uống vẫn còn rất nóng, đổ thẳng vào người Bạch Nhược Y khiến cô hét lên một tiếng “A” thảm thiết, sau đó lập tức bật dậy từ trên ghế tựa, nhưng vẫn bị ngã xuống đất.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng chân mình đập vào thứ gì đó, cơn đau2lập tức truyền thẳng lên não, khiến lông mày cô chau lại, quần áo bị cốc đồ uống làm ướt nhẹp, chỗ nước khi nãy còn nóng giờ đã lạnh buốt chảy xuôi theo quần áo.
Cô cúi đầu nhìn quần áo, bộ quần áo màu xanh lam đã bị nhuộm thành từng mảng nâu nâu, dính dính ẩm ướt rất khó chịu.
Cô thử đứng lên, bên đùi phải bỗng nhiên đau nhói, cơn đau thấu xương khiến lòng cô thắt lại.
Ngay cả khi Thẩm Đình Thâm muốn đi tắm rửa cũng tự mình lần đi, không cần đến sự giúp đỡ của Bạch Nhược Y.
Thế mà bây giờ Bạch Nhược Y lên tiếng nhờ Thẩm Đình Thâm giúp, chẳng phải là tự hạ mình trước, mất đi khí thế sao? Đau đớn trên chân như3bị ngàn cái châm đâm vào vậy, Bạch Nhược Y không nghĩ được gì nữa, cô đang định gọi Thẩm Đình Thâm giúp mình một tay.
Bạch Nhược Y đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang ngồi trên giường quay đầu lại nhìn về phía cô, trong con ngươi đen nhánh của anh dường như có ánh sáng phản chiếu.
Anh ấy...
có phải có thể nhìn thấy mình không? Bạch Nhược Y nghĩ.
Thế mà bây giờ Bạch Nhược Y lên tiếng nhờ Thẩm Đình Thâm giúp, chẳng phải là tự hạ mình trước, mất đi khí thế sao? Đau đớn trên chân như bị ngàn cái châm đâm vào vậy, Bạch Nhược Y không nghĩ được gì nữa, cô đang định gọi Thẩm Đình Thâm giúp mình một tay.
Bạch Nhược Y đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đình9Thâm đang ngồi trên giường quay đầu lại nhìn về phía cô, trong con ngươi đen nhánh của anh dường như có ánh sáng phản chiếu.
Anh ấy...
có phải có thể nhìn thấy mình không? Bạch Nhược Y nghĩ.
Cô cố gắng dùng hai tay chống lên mặt ghế và dưới đấy, đỡ thân thể mình, không muốn để đùi hoạt động, bởi vì thực sự rất đau.
Quả nhiên, Thẩm Đình Thâm đã nhìn thấy Bạch Nhược Y, anh bước xuống giường, động tác và thần thái rất giống người bình thường.
Bây giờ Bạch Nhược Y không quan tâm đến chuyện ai mở lời trước, cũng không lo đến cơn đau trên đùi phải, kinh ngạc nói, “Anh...
anh có thể nhìn thấy rồi?” Lời còn chưa nói hết, mấy cái bồn hoa bày ở ban công đều bị3Thẩm Đình Thâm đá phải, khiến suy nghĩ kia của Bạch Nhược Y cũng tiêu tan theo.
Anh ấy vẫn không nhìn thấy...
thế thì ra đây làm cái gì? Thẩm Đình Thâm đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y, đưa tay ra thăm dò trong không trung, Bạch Nhược Y nắm lấy tay anh.
“Lúc nãy nghe thấy hình như em bị ngã.” Giọng nói lạnh lùng ngàn năm của Thẩm Đình Thâm vang lên, thuận theo tay Bạch Nhược Y sờ qua, “Sau đó không nghe thấy tiếng em đi vào, em sao thế?” Bạch Nhược Y cau mày nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đình Thâm, cảm giác đôi mắt có thần hơn trước kia nhiều, “Em còn tưởng anh đã nhận được rồi, chân của em bị treo, anh gọi giúp em một y tá với.” “Để anh gọi bác sĩ.” Thẩm Đình Thâm lấy điện thoại, vì trong điện thoại của anh có phím tắt để gọi bác sĩ Diệp, cho nên anh mới vô thức nghĩ đến anh ta.
Anh vừa lấy điện thoại ra, thì bị Bạch Nhược Y cướp lấy, cô cúi đầu nhìn ngực mình.
Bởi vì bị đồ uống đổ vào ướt nhẹp, cho nên quần áo dán chặt lên người cô, khiến khuôn ngực của cô hiển hiện rõ ràng, dù sao cũng thấy hơi ngượng.
“Không...
không cần gọi anh ta.” Bạch Nhược Y nói, quay đầu nhìn xuống đùi phải, “Anh cứ gọi một y tá nào đó là được.” “Em cứ ở đây gồng mình cũng không được đâu.” Thẩm Đình Thâm chạm vào tay Bạch Nhược Y, cảm giác được vai cô đang run run, có lẽ đã chống rất lâu rồi.
“Thì cũng đâu còn cách nào.” Chân Bạch Nhược Y vẫn rất đau, cô không thể tự đứng dậy được, “Nếu cử động chân em sẽ rất đau.” Thẩm Đình Thâm chau mày, nghĩ một lát rồi đưa tay bế thẳng Bạch Nhược Y lên, “Em đừng cử động chân, anh bế em lên giường.” “A?” Bạch Nhược Y đặt một dấu chấm hỏi to đùng, âm cuối còn chưa nói ra thì người đã bị Thẩm Đình Thâm bể lên, “Nhưng anh không nhìn thấy, có khi lại ngã cả đôi đấy.” “Không ngã đâu.” Thẩm Đình Thâm nghiêm túc nói, “Mắt anh đã khôi phục được một phần, đại khái có thể nhìn được lờ mờ hình dáng đồ vật, chỉ là không nhìn rõ được thôi, cho nên sẽ không ngã.” “Mắt anh đã hồi phục được nhiều như vậy rồi sao?” Bạch Nhược Y hỏi ngược lại, giọng nói có sự bất mãn và mất mát.
Rõ ràng, cô là người mong đôi mắt Thẩm Đình Thâm hồi phục nhất, thế nhưng vì sao bây giờ mắt Thẩm Đình Thâm khôi phục tốt như vậy rồi cô lại chẳng biết gì cả chứ.
Đây chính là điều khiến cô khó chịu nhất, nếu cứ như vậy, có lẽ không cần nghĩ đến mấy tháng mong chờ kia nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]