Ánh mắt Thẩm Đình Thâm hơi mơ mơ màng màng. Nghe Bạch Nhược Y nhắc tới chuyện một năm trước, anh cũng không biết nói gì cho phải.
Mà Bạch Nhược Y tự mình nói đến chuyện một năm trước, cô vẫn cảm thấy tức giận không thôi. Hóa ra lâu như vậy, cô nói không hận Thẩm Đình Thâm đều là giả.
“Anh chẳng những không vươn tay trợ giúp công ty nhà2tôi mà ngay cả tiền thuốc men của ba vợ cũng không đồng ý cho tôi mượn. Anh thử nghĩ xem, nếu lúc đó tôi có một đường nào để chọn thì tuyệt đối sẽ không tới tìm anh vay tiền. Tôi đã hạ thấp mình đến mức nào để tới tìm anh, anh thì sao, lạnh lùng nói một câu không cho mượn, cắt đứt mọi đường lui của tôi.” Nói5đến đây, trong đầu Bạch Nhược Y bỗng nhớ về trận mưa đêm ấy, cánh mũi cô bỗng thấy chua xót.
Cô không muốn nhớ lại mấy chuyện đó, hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, “Thẩm Đình Thâm, tôi chỉ gậy ông đập lưng ông. So với anh, tôi tuyệt đối không thể tính là nhẫn tâm.”
Ánh mắt Thẩm Đình Thâm dán vào cánh môi Bạch Nhược Y. Nghe6những lời kia lọt vào tai mình, tim anh như bị đao cắt. “Anh đi đi, tôi cần phải nghỉ ngơi.” Bạch Nhược Y đẩy cơ thể không đứng vững của anh, định đóng cửa lại. Thẩm Đình Thâm bỗng đứng thẳng dậy, bước lên phía trước một bước, nhân tiện đóng luôn cửa phòng. Anh xoay người một cái đã đè Bạch Nhược Y vào tường, nhìn ánh mắt thoáng kinh5ngạc của cô, anh hôn một cái thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445700/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.