Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Sakura” Nếu Mặc Cảnh Lê đúng là cùng Nam Chiếu nội ứng ngoại hợp, như thếkhông khác gì phản quốc. Hắn không làm như vậy đâu!” Phượng Chi Dao cắnrăng nói. Nhưng mà Diệp Ly nói như thế lại để trong lòng hắn một dấu vết cực lớn, nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự làm như vậy thì hậu quả quả thựckhông thể lường được, “A Nghiêu?” Phượng Chi Dao chuyển hướng Mặc TuNghiêu đang ở một bên trầm tư, hy vọng có thể đạt được sự đồng ý hắn.Mặc Tu Nghiêu mày kiếm hơi nhíu, phảng phất không nghe thấy lời nói củaPhượng Chi Dao…, nhìn chằm chằm vào địa đồ Diệp Ly bày ở trước mặt không biết đang suy nghĩ gì. Đã qua thật lâu mới thản nhiên nói: ” Với tínhtình của Mặc Cảnh Lê, nếu ép hắn quá thì chưa chắc hắn sẽ không làm?Phượng Tam, ta muốn tin tức của Nam Cương, càng kỹ càng tốt.”

Phượng Chi Dao gật đầu nói: “Ta đã biết, trong vòng nửa tháng nhấtđịnh sẽ đưa đến trước mặt ngươi đấy. Cái này. . . Muốn hay không tiết lộ cho vị kia ở trong nội cung?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hiện tại cho hắn biết rồi thì hắn lậptức chỉ huy xuôi nam.” Mặc Cảnh Kỳ khó chịu nhất là khi có người khácngấp nghé giang sơn của hắn, nếu quả thật cho hắn biết cái suy đoán này, Mặc Cảnh Lê không muốn phản thì cũng bị hắn bức phản rồi. Phượng ChiDao khó hiểu mà nói: “Nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự có cái tâm tư này,thừa dịp trước khi cánh chim của hắn chưa cứng cáp thì gạt bỏ không phải vừa vặn sao?” Mặc Tu Nghiêu khẽ thở dài: “Hiện tại nếu dùng binh đánhNam Chiếu, sẽ chỉ làm Nam Chiếu Vương cùng thánh nữ Nam Cương buôngtranh đấu nhất trí đối ngoại. Mà chúng ta, lại rất có thể đồng thời lọtvào Tây Lăng cùng Bắc Nhung hai mặt giáp công. Nguyên bản muốn trướcgiải quyết Tây Lăng hoặc Bắc Nhung, Nam Chiếu không muốn an phận, nhưvậy. . . Trước hết nghĩ biện pháp giải quyết bọn hắn đi.”

“Giải quyết?” Phượng Chi Dao và Diệp Ly ngay ngắn nhìn về phía MặcTu Nghiêu, rất khó có thể tin được là trong chốc lát, vậy mà hắn đãnghĩ đến phương pháp xử lý giải quyết Nam Chiếu rồi.

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Người Nam Cương cảm thấy nhàn rỗi quánhàm chán rồi, vậy thì để cho bọn hắn bề bộn một chút đi. Nghe nói Từhuynh rất có giao tình với Vương Thái nữ Nam Chiếu.”

Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, Từ Thanh Trần đã nói như vậy trước mặt bọn họ, chắc hẳn không có ý tứ giấu diếm. Mặc Tu Nghiêu khiêu mi cười nói:“Cảnh Lê âm thầm ủng hộ thánh nữ Nam Cương, như vậy Mặc Cảnh Kỳ thân làĐại Sở quốc quân, nam chiếu lại trước sau như một cùng Đại Sở giao hảo. . . Đại Sở cho nam chiếu vương thất một ít ủng hộ cũng không là gì cả.Phượng Tam, tin tức về Cảnh Lê tạm thời áp xuống. Không cần để cho MặcCảnh Kỳ biết.” Phượng Chi Dao gật đầu cười nói: “Biện pháp tốt. Nhưng. . . Mặc Cảnh Kỳ cũng sẽ không nghe lời ngươi lời nói.” Trên thực tế MặcTu Nghiêu căn bản không có khả năng đề bất cứ ý kiến gì với Mặc Cảnh Kỳ, bởi vì mặc kệ hắn nói đối với Đại Sở có ích hay hại thì Mặc Cảnh Kỳ đều tuyệt đối sẽ không tiếp thu. Mặc Tu Nghiêu cũng không lo lắng về cáinày, “Luôn luôn có người mà hắn có thể nghe. Còn có Toái Tuyết quan. . . Vì dùng phòng ngừa vạn nhất nhất định phải có một người có năng lựcđóng ở đó. Hiện tại thủ tướng ở Toái Tuyết quan là ai?”

“Vân Huy tướng quân Quan Đĩnh.” Phượng Chi Dao đáp.

“Ta nhớ không lầm. . . Quan Đĩnh chưa bao giờ đánh thắng nổi mộttrận.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói, tuy Quan Đĩnh không có quan hệ gì vớiMặc gia quân, nhưng hắn còn có chút ấn tượng với danh tự này.

Phượng Chi Dao khinh thường khiêu mi cười nói: “Trên thực tế trongđời hắn chỉ đánh có ba trận chiến. Trước hai trận là làm phó tướng choMộ Dung tướng quân đi theo cọ xát được không ít quân công, sau một hồilà tiêu diệt. uh. . . 800 thổ phỉ ở núi Bàn Long, hắn dùng 5000 binh mã, chết một ngàn bảy, nhưng cuối cùng vẫn coi là thắng. Mặt khác, hắn trên chiến trường lần cuối cùng đã là chuyện bảy năm về trước rồi. Song. . . quan trọng hơn chính là, Vương gia, ngươi cùng hắn có cừu oán.”

“Bổn vương nhớ rõ.” đương nhiên Mặc Tu Nghiêu nhớ rõ, năm đó QuanĐĩnh mang binh vây quét núi Bàn Long, bảo thủ không nghe thuộc hạ khuyên can. Trong ba ngày thời gian thì đã tổn binh hao tướng chết tổn thươngquá một ngàn, nhưng lại ngay cả ngoài rìa núi Bàn Long cũng không có sờđến. Trùng hợp là Mặc Tu Nghiêu ra ngoài làm việc đi qua vùng phụ cậnkia. Vừa vặn nghe được Quan Đĩnh lẽ thẳng khí hùng*(ý là vàng thật không sợ lửa) muốn binh sĩ làm khiên thịt cường công sơn trại. Lúc đó tínhtình Mặc Tu Nghiêu tu dưỡng kém rất xa so với hiện tại không chỉ nửaphần hay một phần, tại chỗ rút roi ra đánh cho Quan Đĩnh một chầu. Đương nhiên, sau đó Mặc Tu Nghiêu cũng bị huynh trưởng trách phạt một trận.

“Nghĩ cách đổi hắn. Bổn vương không muốn nhìn thấy gã ngu ngốc ở lại Toái Tuyết quan.” Mặc Tu Nghiêu nói.

“Chỉ sợ không được, hắn ta là một trong những thư đồng của Mặc CảnhKỳ cũng là tâm phúc của hắn. Ta nghĩ Mặc Cảnh Kỳ để hắn ở lại Toái Tuyết quan chính là vì phòng Mặc Cảnh Lê đấy.” Phượng Chi Dao thong thả nói. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: “Phượng Tam, trong mộttháng phải làm cho gã bao cỏ kia rời khỏi Toái Tuyết quan. Ta mặc kệngươi dùng phương pháp gì.” Tiếp thu đến ánh mắt uy hiếp của Mặc TuNghiêu, Phượng Chi Dao lập tức thu hồi biểu lộ không đứng đắn, vẻ mặtthành thật còn kém nhìn trời thề rồi, “Vâng, Vương gia. Ta nghĩ có lẽ Mặc Cảnh Lê rất có hứng thú với Quan Đĩnh. Nhưng mà đổi Quan Đĩnh thìai đi thủ Toái Tuyết quan, người của chúng ta khẳng định không được. Mặc Cảnh Kỳ sẽ không yên tâm đâu.”

“Mộ Dung tướng quân.” Mặc Tu Nghiêu trầm tư chốc lát nói, “Mộ Dungtướng quân ngưng lại kinh thành đã hai năm rồi. Tuy Mặc Cảnh Kỳ nói là thương cảm Mộ Dung tướng quân trấn thủ biên quan vất vả, nhưng là ta và ngươi cũng biết võ tướng trường kỳ lưu ở kinh thành cũng không phải cái chuyện tốt gì. Chỉ mài đi nhuệ khí của hắn mà thôi.”

” Ngay cả Mộ Dung tướng quân mà Mặc Cảnh Kỳ cũng hoài nghi sao?”Phượng Chi Dao hỏi, bằng không thì Mộ Dung tướng quân có thể mạnh hơntên phế vật Quan Đĩnh kia nhiều, không dùng một tướng quân có thểđánh thắng trận mà lại dùng một người ngu ngốc?

“Không, chẳng qua là so với Mộ Dung tướng quân thì hắn tin Quan Đĩnh. Ngươi đi nghĩ biện pháp lôi Quan Đĩnh về, còn chuyện của Mộ Dung tướngquân thì bổn vương sẽ giải quyết.”

“Không có vấn đề. Vương gia.”

Tiễn Phượng Chi Dao đi , trong thư phòng nhỏ lại khôi phục yên lặng.Diệp Ly lười biếng ngồi dựa tại trong ghế nhìn xem Mặc Tu Nghiêu cúiđầu tiếp tục nghiên cứu bản đồ trên bàn. Ở chung đã lâu, Diệp Ly hiểurõ người nam nhân này, dường như người nam nhân này luôn có thói quenphòng ngừa chu đáo, hơn nữa nếu muốn so với người bình thường thì hơnrất nhiều, “Không phiền lụy sao? Nếu như vấn đề ngươi căn nhắc căn bảnkhông có phát sinh thì làm sao bây giờ?”

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhạt nói: “Nếu như không có cái gì phát sinh thì đương nhiên là tốt nhất rồi.”

“Nếu như ngài làm cho bản thân mình mệt đến chết thì chuyện còn lại làm sao bây giờ?”

Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, một bên thu hồi bản đồ trên bàn một bên cười nói: “Ta cho tới bây giờ không có ý định mệt chết chính mình,huống chi bây giờ không phải là có A Ly giúp ta sao? Hơn nữa. . . Ta chỉ muốn khi ta còn sống thì làm việc của ta, nếu như ta thật đã chết rồi. . . Cái thiên hạ này hoặc giang sơn Đại Sở biến thành bộ dáng gì thì đâucó liên quan tới ta?” Diệp Ly không phản bác được, từ khi Mặc Tu Nghiêuphát hiện tốc độ nàng xử lý sổ sách nhanh hơn hắn, hiệu quả tốt hơn hắnthì lấy cớ thân thể không khỏe, không chịu tiếp nhận sổ sách nữa rồi.Vô luận là nội phủ hay là ngoại viện, thậm chí ngay cả sổ sách Mặc giaquân cũng ném cho nàng xử lý. Cái này cũng càng tiến một bước lại để cho Diệp Ly đã hiểu tại sao hoàng thất phải kiêng kị Định Quốc Vương phủnhư vậy rồi. Trải qua hơn một tháng thời gian, Diệp Ly dám khẳng địnhĐịnh Quốc Vương phủ không nhất định giàu có hơn quốc khố, nhưng khẳngđịnh Mặc Tu Nghiêu có tiền hơn Mặc Cảnh Kỳ. Tuy nhiên Mặc gia quân vẫndo triều đình nuôi đấy, nhưng Diệp Ly tin tưởng dù cho triều đình khôngphát lương thực cho Mặc gia quân cùng Hắc Vân kỵ, thì Định Quốc Vươngphủ cũng nuôi được tốt hai cái quân đội này. Chỉ cần nhìn Mặc Tu Nghiêuném mấy sổ sách cho nàng , mỏ vàng mỏ bạc, mỏ đồng trải rộng Đại Sở, còn có đại lượng thổ địa cùng sản nghiệp thì biết. Một gã hoàng đế biết rõchính mình còn nghèo hơn thần tử, thì còn không hâm mộ ghen ghét hậnsao? Phú khả địch quốc là cái kết cục gì, Minh triều Thẩm Vạn Tam làmmột cái tấm gương vô cùng tốt cho hậu nhân.

Ngay tại trên triều đình hoàng đế cùng thái hậu tranh đấu gay gắt gợn sóng, thời điểm Toái Tuyết quan thủ tướng Vân Huy tướng quân Quan Đĩnhđi săn vô ý ngã từ trên lưng ngựa xuống, hơn nữa bị ngựa yêu quý củamình dẫm gãy một chân, cốt chuyện này nhìn như không có ý nghĩa, lại ẩnẩn để cho tình thế giữa Hoàng đế và Lê Vương càng căng thẳng. Về ToáiTuyết quan tân nhiệm thủ tướng đến cùng do ai đảm nhiệm tại trên triềuđình lại nhấc lên một hồi gợn sóng. Nhưng người khơi mào những sóng ngầm này, Định Quốc Vương phủ lại như cũ, tại mọi người ánh mắt bên ngoài,lộ ra yên lặng mà thoải mái dễ chịu.

Trong phòng ngủ bố trí u nhã thoải mái dễ chịu, một vị nam tử trungniên chừng năm mươi tuổi ngồi ở bên giường nắm tay Mặc Tu Nghiêu cẩnthận bắt mạch. Nam tử trung niên tướng mạo nho nhã, trong mắt lại ẩn ẩnlộ ra tinh mang. Hai đầu lông mày mang theo một tia tiêu sái ngạo nghễ,nói hắn là đại phu nhưng nhìn kỹ lại thì càng giống một vị hiệp sĩphiêu bạt chân trời xa xăm.

“Vương gia nói năm trước kê đơn thuốc phương đã vô dụng?” Nam tử trung niên cau mày nói.

Bình thường Hà đại phu xem bệnh cho Mặc Tu Nghiêu cũng đứng ở mộtbên, tiếp lời nói: “Đúng vậy, vừa mới bắt đầu mùa đông năm nay thìphương thuốc năm ngoái đã hoàn toàn mất đi hiệu lực rồi. Trầm tiênsinh, bệnh của Vương gia…” nam tử trung niên, đúng là Đại Sở Hạnh LâmQuốc thủ Trầm Dương nhíu mày nói: “Đưa phương thuốc hiện tại cho ta xemmột chút.” Hà đại phu vội vàng đưa lên phương thuốc gần đây Mặc TuNghiêu phục dụng. Trầm Dương nhìn kỹ một chút khiêu mi nói: “Cái đơnthuốc này. . . thật là…. Chỉ là, ngươi không có thêm dược giảm đau nhứcthật ra khiến ta hết sức kinh ngạc.” Từ khi tiếp nhận chữa bệnh cho MặcTu Nghiêu, Trầm Dương cũng coi như là biết Hà đại phu đã từng làm quâny, đương nhiên hiểu rõ thói quen dùng dược của hắn. Khi bệnh của MặcTu Nghiêu bắt đầu phát tác có bao nhiêu đau đớn ngoại trừ Mặc Tu Nghiêuchính mình còn không có người nào hiểu hơn hắn và Hà đại phu. Hà đại phu lại mền lòng hơn hắn, có thể nhịn mà không hạ dược giảm đau nhức thật đúng là lại để cho Trầm Dương có chút ngoài ý muốn.

Hà đại phu có chút hổ thẹn mà nói: “Ta xác thực có bỏ thêm dược giảmđau nhức ở bên trong, nhưng Vương phi phản đối cho nên mới…”

Trầm Dương lúc này mới chú ý tới Diệp Ly một mực đứng ở một bên không có lên tiếng. Nếu như Diệp Ly nguyện ý, sự hiện hữu của nàng có thểthấp đến mức không đáng kể. Cho nên mặc dù biết Định Vương năm nay cướimột vị Vương phi, nhưng tiến đến lâu như vậy còn thật không có chú ý tới vị Vương phi đứng ở phía sau có bộ dạng ra sao. Ngẩng đầu liếc nhìnDiệp Ly, Trầm Dương khen: “Vương phi quyết định không có sai. Thiếu đidược tề giảm đau thì quả thật Vương gia sẽ chịu đựng nhiều hơn, nhưng sẽ không lưu lại di chứng phiền toái gì. Hơn nữa tốc độ độc phát chậm sovới lúc dùng dược một chút, đây cũng là nguyên nhân ta một mực kiên trìkhông cần dược liệu giảm đau nhức. Cái tòa phòng ở này cũng không tệ,nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Vương gia cố gắng nhịn qua hai,ba năm là không có vấn đề gì đấy.”

Hắn vừa nói như vậy, mọi người trong phòng lại không có gì vẻ mừngrỡ. Bởi vì cái này biểu thị Trầm Dương đi Đông Hải tìm kiếm Phượng Hoàng thảo đã thất bại, hoặc là Phượng Hoàng thảo đối với thân thể Mặc TuNghiêu cũng không có có chỗ lợi gì.

Hà đại phu như trước mang một ít hi vọng hỏi: “Trầm tiên sinh, Phượng Hoàng thảo…”

Trầm Dương có chút tiếc nuối lắc đầu nói: “Phượng Hoàng thảo xác thực hữu hiệu đối với hàn độc. Nhưng đối với thân thể Vương gia mà nói thìlại bất lợi. Bởi vậy, nên đợi đến lúc Liệt Hỏa Liên thành thục thì bàntiếp. Đương nhiên, hai năm qua ta cũng sẽ nhìn xem còn có có biện phápnào khác không.” Mặc Tu Nghiêu dựa tại đầu giường lên, bình tĩnh màhỏi: “Phượng Hoàng thảo đối với thân thể lại tác dụng phụ?” Trầm Dương gật đầu nói: “Phượng Hoàng thảo xác thực mới đầu làm cho thân thể Vương gia tốt hơn…, nhưng lại cũng không thể chính thức khu trừ hết hàn độc.Nếu dùng nó thì bản thân hỏa độc cùng hàn độc chống lại. Một khi mất đikhống chế, trong cơ thể Vương gia chẳng những hàn độc càng lớn còn cóthêm hỏa độc. Đến lúc đó. . . Cho dù có liệt hỏa liên tử trong tay cũngkhông cách nào hạ dược được.”

Hà đại phu nghi ngờ nói: “Hỏa độc cùng hàn độc chẳng phải là vừa vặn tương khắc?”

Trầm Dương tức giận mà nói: “Hàn hỏa tương khắc đúng vậy, nhưng cũngkhông phải mỗi một chủng dược tính tương khắc thì cũng có thể giúp nhautriệt tiêu. Trên thực tế đại đa số độc tính sẽ cùng tồn tại lẫn nhau hơn nữa còn có thể có thể hình thành dự đoán độc tính càng thêm khóđoán.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Như thế một chuyến này vất vả choTrầm tiên sinh rồi. Đã nhiều năm đều đã qua như vậy, đợi hai năm nữacũng không sao. Trầm tiên sinh vừa trở về lại hao tâm tổn trí, hãy đitrước nghỉ ngơi một phen.” Trầm Dương tán thưởng nhìn thoáng qua Mặc TuNghiêu bình tĩnh như thường, gật đầu nói: “Vương gia tâm trí mạnh tại hạ bình sinh ít thấy. Vương gia, Vương phi yên tâm, tuy Trầm Dương họcnghệ không tinh không thể vì Vương gia giải độc, nhưng trước khi LiệtHỏa Liên thành thục, Trầm Dương tuyệt đối có thể bảo chứng Vương giabình an. Ngày mai tại hạ sẽ một lần nữa vì Vương gia điều chỉnh phươngthuốc, năm nay thân thể Vương gia cũng chưa từng chuyển biến xấu, đợiđến lúc trời ấm thì chắc có lẽ không có cái gì trở ngại.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Làm phiền Trầm tiên sinh rồi, Mặc tổng quản, mang Trầm tiên sinh đi phòng trọ nghỉ ngơi.”

Mặc tổng quản xác nhận, tiến lên thỉnh Trầm Dương cùng Hà đại phu đi ra ngoài.

Trong phòng một mảnh yên lặng, Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn đến chính Diệp Ly đang nhìn mình đến xuất thần cười nhạt nói: “A Ly! Nàng khôngcần phải lo lắng, nếu hàn độc dễ trị liệu thì cũng sẽ không phải đợinhiều năm như vậy. Ta vốn cũng không có ôm quá nhiều hi vọng.” Diệp Lytại bên giường ngồi xuống, nhìn xem hắn nhẹ giọng thở dài nói: “Vẫn cóchút ít thất vọng không phải sao?”

Mặc Tu Nghiêu hơi ngơ ngác một chút, nhìn xem Diệp Ly sau nửa ngày mới cười khổ nói: “Có rõ ràng như vậy sao?”

Diệp Ly không nói, Mặc Tu Nghiêu thò tay kéo Diệp Ly vào trong ngực.Diệp Ly có chút không quen muốn chống đẩy, rồi lại tại trong nháy mắtbuông tha cho ý nghĩ này, yên tĩnh dựa vào Mặc Tu Nghiêu tùy ý hắn giamcầm chính mình trong ngực. Mặc Tu Nghiêu chặt chẽ mà ôm, vùi mặt vào mái tóc mang theo mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, “A Ly. . . Ta không camlòng…” giọng nói của Mặc Tu Nghiêu có chỗ trống rỗng và tuyệt vọng màchưa bao giờ nghe qua. Diệp Ly hơi nhíu mày, giơ tay lên đỡ lấy đầu vaicủa Mặc Tu Nghiêu. Nàng biết rõ cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu không phải là mây trôi nước chảy như biểu hiện ra bên ngoài. Nếu như hắn thật cóthể làm được tâm bình khí hòa vậy hắn cũng không phải là Định Vương hiện tại dù cho nằm ở trên giường bệnh còn muốn bày mưu nghĩ kế, mà gần nhưlà thánh nhân.

“Nếu như phụ vương và đại ca còn sống. . . Chỉ cần cho ta năm nămthời gian ta có thể bình định Tây Lăng, tối đa mười năm ta có thể đuổitoàn bộ Bắc Nhung tới phương bắc hoang mạc đi! Đến lúc đó không còn cóđịch nhân có thể uy hiếp an bình của Đại Sở. Đại Sở cũng có thể chínhthức trở thành một cái vương triều huy hoàng hơn tiền triều. Cái này vẫn là tâm nguyện của lịch đại Định Quốc Vương phủ, cũng là tâm nguyện củaThái tổ hoàng đế. Bọn hắn vì cái gì. . . Tại sao phải như vậy? A Ly. . . nàng biết không, bảy năm trước lúc ta vừa tỉnh lại. . . Ta hận khôngthể lúc ấy giết toàn bộ bọn chúng! Bọn hắn làm sao dám. . . sao bọn hắndám đối đãi với đại ca như vậy?” Mặc Tu Nghiêu chặt chẽ mà ôm Diệp Ly,giọng nói trầm thấp mà mỏi mệt, “Phụ vương nói muốn thủ hộ dân chúng Đại Sở, đại ca cũng nói với Định Quốc Vương phủ, an bình Đại Sở so cái gìđều quan trọng hơn. Nhưng bọn họ là như thế nào đối với chúng ta haysao? Ta lúc ấy tự nói với mình. . . Cho dù ta vĩnh viễn không đứng lênnổi, ta cũng muốn giết hết bọn chúng!”

“Nhưng ngài cũng không có động thủ giết bọn hắn không phải sao?” Diệp Ly dựa vào hắn nói khẽ. Lấy thực lực Định Quốc Vương phủ, có lẽ khôngcó khả năng chống lại toàn bộ binh lực Đại Sở, nhưng nếu quả thật muốncá chết lưới rách thì tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng cho dù Mặc TuNghiêu ở thời điểm thịnh nộ nhất cũng không có làm như vậy.

Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một hồi, mới nói khẽ: “Ta không thể… Mặc giaquân và Hắc Vân kỵ binh sĩ đều là nhiều thế hệ tòng quân trấn thủ biênthuỳ Đại Sở. Ta không thể để cho bọn hắn trên lưng đeo tội danh phảnquốc. Nếu như vậy. . . sự hi sinh cùng với kiên trì của Định Quốc Vươngphủ và Mặc gia quân hơn 100 năm là cái chết tiệt gì?” Diệp Ly trầm mặc,có lẽ đây mới là căn nguyên thống khổ của Mặc Tu Nghiêu. Hắn thông minhcùng với thực lực Định Quốc Vương phủ lại để cho hắn xoắn xuýt cừu nhânlà ai. Hắn hận kẻ thống trị quốc gia này, nhưng hắn càng hận quốc gianày hơn. Chỉ là hắn lại không thể thống thống khoái khoái hủy diệt bọnhắn, thậm chí nhất định hắn còn phải bảo hộ bọn hắn. Bảo vệ người mìnhhận nhất. . . Vô luận đối với ai mà nói cái này đều tuyệt đối là một cái tra tấn.

“A Ly, một ngày nào đó. . . ta sẽ hết giết bọn chúng. Nàng. . . có sợ ta hay không?” Dựa vào đầu vai của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu thấp giọnghỏi.

Diệp Ly rủ mắt xuống, nhìn qua sau lưng Mặc Tu Nghiêu ở trên giườngnói khẽ: “Ngài không phải đã sớm biết sao, ta cũng không phải người nhát gan.”

“Nhưng ta biết rõ, A Ly là người mền lòng.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọngcười nói, “Nếu có một ngày A Ly phát hiện ta không phải người tốt, cònkhông bằng ta nói trước cho nàng biết.” Diệp Ly có chút kinh ngạc,thoáng lui ra một ít, thấy Mặc Tu Nghiêu đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt ôn hòa, “Muốn ta nghĩ ngài có phải là người tốt hay không có quanhệ rất lớn sao?”

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhu hòa vén sợi tóc qua bên tai nàng, “Đươngnhiên, A Ly là vương phi của ta mà. . . Cho dù có một ngày A Ly pháthiện ta không phải người tốt, ta. . . Sẽ không cho nàng rời khỏi tađâu.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói, chưa bao giờ thấy nụ cười trong sángôn hòa như vậy, Diệp Ly không khỏi có chút giật mình. Chỉ cảm thấy môinhàn nhạt, mang theo một chút tình cảm ấm áp nhẹ nhàng rơi tại trên môicủa mình. Chỉ là nhẹ vô cùng, dường như chỉ lưu luyến trong chốc lát.Sau đó nghe được tiếng cười của Mặc Tu Nghiêu tại bên tai vang lên, “ALy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng đi.”

Bên môi tựa hồ còn có chút cảm giác tê dại rất nhỏ, Diệp Ly cảm giácmình sự tự tin xưa nay với năng lực phản ứng tựa hồ có chút đình trệ. Ah uy, ta đáp ứng rồi hả?

“Khởi bẩm Vương phi, Mộ Dung tiểu thư cầu kiến.” Thanh Loan cao giọng bẩm báo ở cửa ra vào.

Diệp Ly mạnh mẽ đứng dậy, nhìn xem Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đang nhìnmặt mình , trừng mắt liếc hắn một cái, quay ra phía cửa nói: “Thỉnh MộDung đến phòng khách, ta lập tức sẽ tới.” Thanh Loan đi rồi, Diệp Ly khẽ hừ một tiếng quay người muốn đi. Mặc Tu Nghiêu thò tay giữ chặt nàng,chống lại đôi mắt ướt đang nén giận của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu bất đắcdĩ cười nói: “A Ly, hãy thay quần áo đi.” Diệp Ly khó hiểu nhìn quần áotrên người, tuy hơi lộ ra tùy ý một tí, nhưng là đi gặp Mộ Dung cũngkhông tính quá thất lễ mà. Mặc Tu Nghiêu nói: ” chắc Lãnh Nhị đi cùngvới Mộ Dung tiểu thư rồi. Ta hơi mệt chút, nàng thay ta đi gặp hắnnhé.” Diệp Ly thấy hai đầu lông mày của Mặc Tu Nghiêu quả thật có chútmỏi mệt, mới nhớ tới sau khi Trầm Dương tới giày vò lâu hắn như vậy,tuy Mặc Tu Nghiêu biểu hiện không sao cả nhưng tất nhiên vẫn có khôngnhỏ phập phồng cùng với thất vọng. Trong lòng không khỏi mềm vài phần, thấp giọng nói: “Ta đi gặp hắn, ngài hãy nghỉ đi.”

Vịn Mặc Tu Nghiêu nằm xuống hơn nữa dịch tốt chăn cho hắn thì Diệp Ly mới quay người tiến vào phòng trong đi thay quần áo. Mặc Tu Nghiêu nằm ở trên giường nhìn xem bóng Diệp Ly rời đi, bên môi mang theo nụ cườithản nhiên. A Ly, nàng mềm lòng lại để cho ta không muốn buông tay ah.Cho nên. . . Cho dù nàng không thích ta thì ta cũng sẽ không cho nàng cơ hội hối hận.

Trong khách sảnh, Mộ Dung Đình hào hứng bừng bừng đánh giá bài trítrong đại sảnh lịch sự tao nhã đại khí, chứng kiến Lãnh Hạo Vũ nhàn nhãmà ngồi ở một bên uống trà vẫn không quên bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ta đến cáo biệt với A Ly, ngươi không nên da mặt dày đi theotới?” Lãnh Hạo Vũ tính tình tốt cười nói: “Đình nhi, ta cùng Định QuốcVương phi coi như là có duyên gặp mặt một lần. Ngươi đến cáo biệt chẳnglẽ ta không thể đến cáo biệt sao?” Mộ Dung Đình có chút bực bội mà nói:“Lãnh Hạo Vũ, ta là vì cha ta muốn đi Vĩnh Châu mới cùng đi đấy, ngươimột cậu ấm không có việc gì chạy khắp nơi làm gì? Coi chừng trên nửađường mệt chết ngươi.” Lãnh Hạo Vũ nháy mắt mấy cái, vẻ mặt cảm độngnhìn qua nàng nói: “Đình nhi là đang lo lắng ta sao? Không cần lo lắng,vì Đình nhi vô luận đường đi dù thế nào gian nguy nhất định ta sẽ kiêntrì đến cùng.”

“Lãnh Hạo Vũ! Ngươi đi chết đi!” Mộ Dung Đình bị Lãnh Hạo Vũ dây dưanhiều năm như vậy, lại phát hiện mình luôn đánh giá thấp trình độ da mặt dày của người này, khuôn mặt đỏ bừng không nhịn được mà dậm chân. tâmtrạng Lãnh Hạo Vũ rất tốt nhìn qua vị hôn thê đang thở phì phì, cười tủm tỉm uống trà. Mí mắt hơi rủ xuống, trong đôi mắt lại nhiều hơn một tiabất đắc dĩ, trong mắt Đình nhi thì hắn vĩnh viễn đều là một thiếu giachỉ biết ăn chơi sống phóng túng. Vĩnh viễn đều kém đại ca của hắn cótiền đồ có bản lĩnh, chỉ có thời điểm nhìn đến Đình nhi đối với mình tức giận thì hắn mới cảm giác mình tồn tại trong mắt nàng hoàn toàn khácbiệt so với người khác.

“Khục khục. . . Mộ Dung, ai chọc giận ngươi tức giận đến mức mày?”Diệp Ly chậm rãi bước vào phòng khách, mỉm cười nhìn xem mắt bốc lên lửa giận của Mộ Dung Đình. Mộ Dung Đình lúc này mới nhớ tới tại đây cũngkhông phải là nhà mình, cũng không phải bên ngoài địa phương nào. Mà làĐịnh Quốc Vương phủ kinh thành rất nhiều quyền quý đều thận trọng mà đối đãi, không khỏi liếc xéo Lãnh Hạo Vũ sẳng giọng nói: “Ngoại trừ ngườinày còn có ai? Hại ta thất lễ như vậy.”

Lãnh Hạo Vũ đứng dậy chào, “Bái kiến Vương phi.”

Diệp Ly cười nói: “Lãnh công tử không cần đa lễ, mời ngồi.” Lôi kéoMộ Dung Đình qua một bên ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏnhắn Mộ Dung Đình còn đang thở phì phì cười nói: “Mộ Dung đúng lúc nàyđến Định Quốc Vương phủ, là cáo biệt ta sao?” Mộ Dung Đình kinh ngạcnhìn nàng, cười nói: “Không nghĩ tới ngươi chân không bước ra khỏi nhàrõ ràng tin tức như thế cũng linh thông, chiều hôm qua ta mới nhận đượctin tức đây này. Nhưng là thời gian vội quá, sáng sớm ngày mai phụ thânđã phải lên đường, ta chỉ thừa dịp hôm nay còn có chút thời gian đến cáo biệt ngươi.”

“Mộ Dung cũng muốn cùng Mộ Dung tướng quân đi Vĩnh Châu?”

Mộ Dung Đình ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, cha ta lẻ loi mộtmình đi biên quan sao ta có thể không đi theo đi qua chiếu cố ông ấy?”

Diệp Ly khiêu mi nói: “Mộ Dung tướng quân cũng đồng ý với ngươi sao?” Mộ Dung Đình không còn nhỏ tuổi nữa, chậm nhất hai năm nhất định phảithành thân. Mộ Dung tướng quân đóng ở biên quan có khả năng ba năm năm năm cũng không thể trở về. Mộ Dung Đình nhìn thoáng qua Lãnh Hạo Vũngồi ở một bên, cầm mái tóc trước ngực nhỏ giọng nói: “Phụ thân đã đồng ý ah.” Vốn dĩ phụ thân không đồng ý đấy, nhưng không biết Lãnh Hạo Vũcùng phụ thân nói gì làm cho cha thay đổi ý định. Mộ Dung Đình có chútđố kỵ nghĩ đến thật không biết nàng là nữ nhi ruột phụ thân hay là LãnhHạo Vũ tên hỗn đản kia mới là con ruột của phụ thân. Phụ thân rõ ràngnghe hắn nói xong mới cải biến chủ ý. Chính mình cầu một buổi tối màcũng không được.

Phát giác được Mộ Dung Đình bất mãn, Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ sờ lêncái mũi nói: “Vương phi, kỳ thật tại hạ cũng đến đây để cáo từ. ít ngàynữa tại hạ cũng đi phía nam.”

Diệp Ly có chút kinh ngạc khiêu mi, “Ah? Lãnh công tử cũng đi Vĩnh Châu?”

“Không, tại hạ đi Linh Châu.” Lãnh Hạo Vũ cười nói, “Linh Châu bênkia có chút sinh ý phải xử lý, có lẽ còn có thể đi Nam Chiếu. Nghe nóiTừ đại công tử đang du lịch tại Nam Chiếu, nếu có cơ hội gặp thì khôngbiết Vương phi có lời gì muốn nói cho Từ công tử?” Mộ Dung Đình khinhthường liếc hắn liếc, hừ nhẹ nói: “Ngươi còn làm kinh doanh? Những nămnày ngươi ngoại trừ cầm tiền của Lãnh gia đi ra ngoài ẩu tả, lúc nàođã làm xong một vụ buôn bán rồi hả? Lãnh bá phụ lại đồng ý ngươi đi rangoài?”

Lãnh Hạo Vũ kéo ra một cái nụ cười bất cần đời “Đình nhi nói khôngsai, cha ta cảm thấy ta quá không nên thân rồi, cho nên quyết định đuổi ta đi ra tự lực cánh sinh rồi.”

“Ách…” Mộ Dung Đình lại không nghĩ tới Lãnh Hạo Vũ bị đuổi ra khỏinhà. Nàng đã từng nghĩ cả đời Lãnh Hạo Vũ để cho Lãnh bá phụ và Lãnh đại ca nuôi rồi. Tuy chán ghét Lãnh Hạo Vũ bất hảo nhưng là nghĩ đến hắnvề sau lẻ loi trơ trọi một người đi Linh Châu lại có chút không đànhlòng, “Cái kia. . . nếu ngươi không chịu nổi thì có thể đến Toái Tuyếtquan. Cha ta dưới trướng có lẽ cũng cần dùng không ít người…”

“Ta biết ngay Đình nhi vẫn quan tâm tới ta mà.” Lãnh Hạo Vũ bưng lấyngực làm bộ dạng say mê, làm cho Mộ Dung Đình không nhịn được ném mộtcái phi tiêu thẳng tắp về phía gương mặt của Lãnh Hạo Vũ. Lãnh Hạo Vũhơi nghiêng đầu, quạt xếp trong tay hời hợt hướng bên cạnh gẩy một cáithì phi tiêu đã rơi xuống trong chậu hoa ở bên cạnh. Diệp Ly che miệngbuồn cười, giữ chặt Mộ Dung Đình nói: “Tốt rồi Mộ Dung, ta xác thực cóphong thư muốn thỉnh Lãnh công tử mang cho đại ca. Lãnh nhị công tử,chẳng biết có thể đi thư phòng một lát không?”

Lãnh Hạo Vũ đứng lên nói: “Là vinh hạnh của tại hạ, Vương phi thỉnh.”

Diệp Ly nói xin lỗi với Mộ Dung Đình, rồi gọi đám người Thanh Sươngnói chuyện cùng với Mộ Dung Đình, mới thỉnh Lãnh Hạo Vũ hướng thư phòngmà đi. Mộ Dung Đình ở phía sau nhìn xem thân ảnh Lãnh Hạo Vũ rời đi thì sửng sốt một chút: thằng này nghiêm túc lên thì cũng không đáng ghétlắm.

“Lãnh công tử mời ngồi.”

Trong thư phòng, Lãnh Hạo Vũ thu lại dáng tươi cười thuộc về thiếugia ăn chơi, hai đầu lông mày cũng thêm vài phần sắc bén nhuệ khí. Dường như thành một con người hoàn toàn khác, tuyệt đối không còn vô lại nhưtrước.

“Đã biết rõ Mộ Dung thích kiểu người như vậy, sao lại làm ra cái bộdạng để cho nàng chán ghét?” Ngồi ở đằng sau án thư, Diệp Ly có chút íttò mò hỏi.

Lãnh Hạo Vũ nhướng mày cười cười, trong nụ cười mang theo đắng chát nhàn nhạt, nói: “Nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, thì Lãnh Hạo Vũ hiện tại vẫn là bộ dạng như thế nhân đã chứng kiến.” Mỗi nhà đều cóhoàn cảnh khác nhau, đương nhiên Lãnh gia cũng sẽ không phải nơi sạch sẽ gì. Diệp Ly cũng không hề hỏi nhiều về việc tư của Lãnh Hạo Vũ, chỉ lànói: ” tính tình Mộ Dung hoạt bát, có chút tranh cường háo thắng. Nàngấy nhất định sẽ thích người mạnh hơn nàng. Chúc ngươi may mắn.”

“Đa tạ Vương phi.” Lãnh Hạo Vũ cười nói.

Nhìn thanh niên bộc lộ tài năng trước mắt, trong lòng Diệp Ly thannhẹ. Thế nhân chỉ thấy Lãnh gia Đại công tử Lãnh Kình Vũ như thế nào văn võ song toàn rất được hoàng đế coi trọng, lại không có ai biết thanhniên thoạt nhìn như mỗi ngày lưu luyến tại thanh lâu tửu quán, cùng hồbằng cẩu hữu tùy ý ẩu tả ,trong tay nắm giữ lấy gần nửa sản nghiệp củaĐịnh Quốc Vương phủ. Trong mỗi ngày tiền tài chảy vào trong tay hắn lạiđể cho bất kỳ một người quyền quý nào tâm động không thôi. Diệp Ly chậmrãi cọ xát mực đề bút viết mấy chữ, hong khô thư tốt nhưng không có trực tiếp giao cho Lãnh Hạo Vũ nói: “Nếu như gặp Đại ca mà nói , có thể giao cái này cho hắn. Không gặp được cũng không có sao, tùy tiện xử lý làđược.” Lãnh Hạo Vũ nhìn nhìn, xác định chính mình không hiểu được bêntrong ghi cái gì, cũng không để ý nhướng nhướng mày thu tờ giấy vàotrong túi, hỏi: “Vương gia và Vương phi còn có cái gì phân phó?”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Lãnh công tử làm việc thì Vương gia cũng yêntâm, ta cũng không có cái gì có thể phân phó rồi. Chỉ là, trước kiachúng ta đều có hơi coi thường Mặc Cảnh Lê. Lãnh công tử lần này đi thìhãy cẩn thận, đương nhiên còn có sự an nguy của Mộ Dung tướng quân. Chắc hẳn Vương gia đồng ý Lãnh công tử tiến về trước, cũng là cân nhắcphương diện này.” Lãnh Hạo Vũ có chút áy náy mà nói: “Vương gia. . .Đồng ý sao?” Diệp Ly nhìn xem hắn khiêu mi nói: “Bằng không thì Lãnhcông tử cho rằng tại sao ta phải đàm với ngươi một mình?”

Lãnh Hạo Vũ hai đầu lông mày hiện lên vẻ vui mừng, lúc trước hắn kiên trì muốn đi phía nam. Mặc dù Vương gia không có giận dữ nhưng cuối cùng hắn vẫn vi phạm ý tứ của Vương gia, cái này làm cho hắn hơi áy náy bấtan. Diệp Ly nhìn xem hắn nói: “Vương gia thân thể không khỏe, đã nghỉngơi. Hắn đã không có ngăn cản ngươi thì đương nhiên là đồng ý kế hoạchcủa ngươi. Chỉ là sau này một đoạn Nam Cương thế cục khẩn trương đãthành xu thế tất nhiên. Ngươi và Phượng Chi Dao bọn hắn lại không giốngnhư trước. Lúc này đi phía nam thật sự là có chút mạo hiểm.” Phượng ChiDao hôm nay nhìn xem cũng là một bộ công tử phong lưu nhưng hắn giốngnhư Mặc Tu Nghiêu từ thiếu niên đã ở trên chiến trường chém giết ra.Tình thế cũng đều là âm thầm tiến hành. Lãnh Hạo Vũ nắm giữ lấy chính là tuyệt bút tài phú, thật sự dễ dàng làm cho người chú ý. Một khi làm cho Mặc Cảnh Lê hoặc là hoàng đế phát giác được dị thường của hắn, chỉ sợlập tức sẽ là họa sát thân.

Nghe xong Diệp Ly lời mà nói…, trong lòng Lãnh Hạo Vũ an tâm mộtchút, “Thỉnh Vương phi yên tâm là được. Hạo Vũ tuyệt sẽ không làm hỏngchuyên của Vương gia. Vài năm trước đã có ý định buôn bán ở Nam Cương,lần này Nam Cương loạn thì đây cũng chính là một cơ hội.”

“Lãnh công tử có tâm lý nắm chắc là tốt rồi. Ngày mai Mộ Dung tướng quân muốn lên đường rồi, Lãnh công tử là…”

Lãnh Hạo Vũ lắc đầu nói: ” Năm ngày sau ta mới lên đường, đi đường thủy xuôi nam.”

Diệp Ly thấy Lãnh Hạo Vũ suy nghĩ chu toàn, cũng không có để gì nói.Chỉ dặn dò vài câu rồi thỉnh Lãnh Hạo Vũ đi cùng hồi trở lại phòng khách gặp Mộ Dung Đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.