Edit: Nguyễn Thảo
“Hạ thủ lưu tình!”
“Trác Tĩnh!” Diệp Ly trầm giọng kêu lên, mắt Ám Tam trầm xuống, nhanh chóng thu hồi trường kiếm trên khôngtrung, khẽ lật, rơi trên ngọn cây cách đó không xa. Như vậy, bên này cóba người ngồi trên ngọn cây cao, tùy thời có thể phát động công kích.Còn bên kia nếu là vẫn không kịp khống chế bầy rắn, tuyệt đối lâm vàohoàn cảnh xấu.
Một người đàn ông trung niêncao lớn mặc quần áo và trang sức Nam Cương từ trong rừng cây đi ra, hoavăn trên quần áo giống với người nam tử trẻ tuổi kia, vô ý lộ ra khí tức của người bề trên khiến mọi người đều biết người mới tới nhất định làngười có địa vị cao trong bộ tộc Lạc Y. Người đàn ông trung niên bướcnhanh tới, bầy rắn nhao nhao mở ra một con đường, hiển nhiên rất sợ khítức của người vừa tới, “Các vị bằng hữu Đại Sở, tiểu nhi ngu dốt xấu xađắc tội các vị, kính xin hạ thủ lưu tình. Bộ tộc ta nhất định có lễ vậtkhoản đãi các vị khách quý.”
Trong lòng Diệp Ly cười lạnh,ngu dốt xấu xa? Người đàn ông này từ lúc mới bắt đầu đã ở trong rừngcây, mãi đến khi con trai mình thật sự gặp nguy hiểm thì mới ra mặt,hiện tại nói một câu ngu dốt xấu xa đã muốn qua loa cho xong.
Hàn Minh Tích đứng trên ngọncây, bóng dáng thon dài nhấp nhô lên xuống theo ngọn cây, “Thực sự làquá ngu dốt xấu xa. Tộc trưởng bộ tộc Lạc Y, đức hạnh này của quý côngtử này ma sao ngươi dám thả hắn hoành hành ở bên ngoài?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2230089/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.