Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyễn ThảoBeta: SakuraSau hơn một canh giờ, mưa cũng ngừng. Mưa ở Nam Cương đến cũng nhanhmà đi cũng nhanh, mưa vừa mới dừng lại chưa đầy một lát, ánh nắng mặttrời ấm áp đã chiếu khắp mặt. Đất đai vừa mới bị mưa gột rửa tản mát ra một mùi hương trong lành của đất, nếu như không có mùi hương truyền từlỗ hổng vào thì càng tuyệt vời hơn. Mưa vừa ngừng, Ám Tam từ bên trongđi ra, nhìn thấy hai người ngồi, một người đứng trong sảnh, đối với việc có thêm người, không tỏ ra ngoài ý muốn. Diệp Ly chỉ lương khô đặt ởtrên bàn bên cạnh nói: “Lấp đầy bụng trước đã, đoán chừng hôm nay chủnhà sẽ không tới đưa cơm sáng cho chúng ta rồi.”

Ám Tam gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ba người nhìn chăm chú trongkhông nhanh không chậm nhét đầy bụng. Bệnh thư sinh có chút hứng thúnhìn dáng vẻ nhai từ từ chậm nuốt của Ám Tam, cười nói với Diệp Ly: “Sởcông tử có Trác hộ vệ – cao thủ như vậy bảo vệ bên người, khó trách dámmột mình đến Nam Cương. Trác huynh mới thức dậy sao? Tối hôm qua khôngngủ ah?” Ám Tam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Công tử chỉ dẫn theo một mình ta, đương nhiên phải cẩn thận một chút.” Ánh mắtBệnh thư sinh hơi chùng xuống, thị vệ như vậy có một người đã rất khôngdễ. Nghe ra ý của Trác Tĩnh, bình thường người bên cạnh Sở Quân Duykhông ít, tình huống bây giờ chỉ một hộ vệ mới là đặc biệt. Như vậy. . . Thân phận của Sở Quân Duy này chỉ sợ không tầm thường. Lãnh đạm nhìnlướt qua Hàn Minh Tích bên cạnh, có thể qua lại thân thiết với đệ đệ của Các chủ Thiên Nhất các đương nhiên không phải một người bình thường.

Nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bệnh thư sinh, vẻ mặt HànMinh Tích vô hại cười với hắn. Không nên hỏi hắn ah, hắn cũng không biết thân phận của Quân Duy.

Bốn người thu dọn ổn thỏa liền ra khỏi tiểu lâu, ánh mặt trời bênngoài vừa vặn trong hương hoa tràn ngập không khí càng ngày càng đậmhơn. Nhưng mà có giải dược Bệnh thư sinh đưa cho, điều này không có ảnhhưởng gì đối với bốn người. Quay lại tiểu lâu bên cạnh, quả nhiên khôngthấy Lương lão gia, quản gia và người hộ vệ tên Trịnh Khuê. Hàn MinhTích nhìn có chút hả hê nhìn Bệnh thư sinh nói: “Xem ra bọn họ đã đi ítnhất được một canh giờ rồi, bây giờ ngươi sẽ tìm người như thế nào?”Chỉ cần có người dẫn đường quen thuộc địa hình, một canh giờ cho dù trời mưa cũng đủ để đến một nơi thật xa rồi. Bệnh thư sinh nở nụ cười lạnh,thản nhiên nói: “Chỉ cần bọn họ vẫn ở Nam Cương, sẽ không chạy thoátkhỏi lòng bàn tay của ta. Huống chi. . . Ngươi cho là tại sao bọn họphải ở chỗ này chờ chúng ta? Chỗ bọn họ muốn đi, chắc chắn cách nơi nàykhông quá hai mươi dặm.”

Bệnh thư sinh từ trong ngực từ từ lấy ra một cái hộp xinh xắn, mở ra, một con bươm bướm nhỏ màu xanh từ bên trong bay ra. Con bươm bướm vỗhai cái cánh, dừng trên bình sứ nhỏ trong tay Bệnh thư sinh một lúc rồibay đi, bay về phía sâu trong Trại. “Đi thôi.” Hài lòng thu hồi bìnhthuốc nhỏ trên người, Bệnh thư sinh thản nhiên nói với ba người.

Ba người đi theo sau con bươm bướm nhỏ, cả Trại quả nhiên đã trốngkhông. Tối hôm qua sắc trời quá tối không ai chú ý, bên trong Trại nàytrừ hai tiểu lâu bọn họ hiện đang ở ra, các phòng khác đều rất đơn giản. Không giống như là Trại của một trăm người ở, giống như là một cứ điểmđóng quân tạm thời. Con bươm bướm bay thẳng đến trong núi sâu, rắn độcđộc trùng trên đường bị tử thương rất nhiều bởi độc dược bá đạo của Bệnh thư sinh, không có người tận lực thúc giục, những xà trùng này hiểuđược phải tránh né xu hướng có hại, không cả đàn cả lũ bao vây côngbọn họ. Đi hơn nửa canh giờ, con bươm bướm dừng lại bên vách núi bêncạnh, lưu luyến quanh quẩn một chỗ xoay quanh Bệnh thư sinh, không chịubay về phía trước nữa.

“Sẽ không phải là bươm bướm nhỏ của công tử dẫn sai đường chứ?” Hàn Minh Tích cười đùa nói.

Bệnh thư sinh lãnh đạm nhìn hắn một cái, thu bươm bướm nhỏ thu vào trong hộp, nói với Hàn Minh Tích: “Đi xuống dưới”.

“Đi xuống dưới?” Hàn Minh Tích khẽ giật mình, rất nhanh đã kịp phảnứng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Ngươi nói bảo ta đi xuốngdưới? ! Ngươi biết đây là đâu không? Nơi này là Nam Cương ah, ai biếtphía dưới có bao nhiêu rắn độc và quái vật bên trong, ngươi lại bảo tađi xuống dưới ?

Bệnh thư sinh nói: “Khinh công của ngươi tốt nhất, bằng không thì, để Sở công tử đi xuống trước?” khuôn mặt tuấn tú của Hàn Minh Tích táinhợt nhìn Bệnh thư sinh đang thờ ơ sờ ngón tay bên tay trái, liếc mắtnhìn Diệp Ly và Ám Tam đứng ở bên cạnh. Mặc dù quen biết không lâu,nhưng Hàn Minh Tích biết khinh công của Quân Duy thật sự không được coilà tốt. Ngộ nhỡ xuống dưới xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ngay cả chạy trốncũng không kịp. Tức giận hừ hừ, “Xuống dưới thì xuống dưới, ngươi chờ đó cho ta!” Chờ ngươi rời khỏi Nam Cương, bổn công tử giết chết ngươi!

Hàn Minh Tích điểm nhẹ dưới chân, cả người giống như bươm bướm màu đỏ nhanh nhẹn đi xuống dưới vách núi. Bệnh thư sinh nói khẽ khen: “Khinhcông của Hàn nhị công tử quả nhiên tốt hơn Công Tử Minh Nguyệt.” Nhưngmà cũng chỉ có khinh công mà thôi, so về tâm cơ* (sự suy nghĩ trù tính)thì không thể bằng Công Tử Minh Nguyệt tâm tư luôn thay đổi, Bệnh thưsinh không thèm đặt Hàn Minh Tích vào mắt. Vì Công Tử Minh Nguyệt, camđoan không giết chết Hàn Minh Tích, khiến Các chủ không thể giải thíchlà được rồi.

“Trác Tĩnh.” Diệp Ly cau mày đứng ở vách đá nhìn xuống, chỉ nhìn thấy mây trắng cuồn cuộn không thấy phong cảnh phía dưới gì cả. Vách núi này chỉ sợ so còn sâu hơn nhiều vách núi Hắc Vân. Muốn bằng khinh công trực tiếp xuống đến đáy vực, căn bản không có khả năng. Ám Tam tiến lên duỗi tay ra thăm dò vách núi, một sợi tơ màu bạc quấn lấy một vật gì đónhanh chóng đi xuống dưới vách núi, một lúc lâu mới thấy Ám Tam từ từthu sợi tơ quấn trên bàn tay lại, quay đầu nói với Diệp Ly: “Công tử,đến đáy vực ít nhất cũng phải 100 trượng* (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m) hơn nữa. . . Vách đá dựng đứng, rất trơn.” Diệp Ly suy tính,100 trượng là gần 300m, vách núi cao và dựng đứng như vậy, lại còn trơn trượt nữa, ngay cả cỏ cây cũng không nhiều, rõ ràng không thể nào là tự lớn lên. Xem ra con bươm bướm của Bệnh thư sinh hoàn toàn không dẫn sai chỗ.

Bệnh thư sinh nhìn hành động của Ám Tam, đáy mắt để lộ ra sự tò mò,đang muốn mở miệng thì từ dưới vách núi có một bóng người đi ra, chậtvật rơi xuống trên mặt đất. Vừa rơi xuống đất còn chưa kịp thở, Hàn Minh Tích đã mở miệng mắng, “Bệnh thư sinh! Ngươi chờ đó cho bổn công tử,nếu bổn công tử bị ngươi hại chết ở chỗ này, ta đảm bảo Thiên Nhất cácsẽ đuổi giết ngươi đến chết!” Sắc mặt Bệnh thư sinh không thay đổi,dường như không quan tâm đến lời uy hiếp của Hàn Minh Tích, lạnh giọnghỏi: “Phía dưới có cái gì?”

Hàn Minh Tích cười lạnh, “Có cái gì? Có cái rắm, cho dù có cái gì,ngươi không có khinh công, thân thể ngươi tồi tệ thế kia, có thể xuốngdưới sao? Đừng hy vọng bổn công tử mang ngươi xuống dưới, trừ phi ngươimuốn cùng bổn công tử rơi xuống thịt nát xương tan cùng một chỗ !” NhìnBệnh thư sinh nhíu mày, Hàn Minh Tích ác ý châm biếm.

Xem ra vừa rồi ở dưới vách núi thực sự gặp phải nguy hiểm, khiến hắntrong lúc nhất thời quên sợ hãi Bệnh thư sinh, chỉ có thể dùng những lời châm chọc khiêu khích để ổn định lại sự tức giận và kinh hãi trong lòng mình.

“Hàn huynh.” Diệp Ly trầm giọng kêu lên, lúc này chọc giận Bệnh thư sinh cũng không có lợi gì.

Hàn Minh Tích cũng không phải người xúc động, bị Diệp Ly nhắc nhở,rất nhanh liền áp chế sự tức giận xuống, nói: “Phía sưới vách núi là một biển hoa, nhưng mà ta đoán hoa kia đều có độc. Trong bụi hoa có rấtnhiều rắn độc, bên trong còn có mấy bộ xương người, không biết là vô ýté xuống hay là bị người ném xuống. Nhưng mà giữa vách đá đại cách mặtđất khoảng bảy mươi trượng có một cái động không nhỏ, dường như là mộtcái cửa vào. Nhưng mà…” Giống như cười mà không cười liếc nhìn Bệnh thưsinh, nói: “Vách đá bị người tận lực xử lý qua, trên cơ bản không có chỗ nào có thể mượn lực. Lời vừa rồi không phải ta nói đùa, lấy khinh côngcủa ta căn bản không thể mang theo một người xuống dưới mà không rơixuống đáy vực đầy rắn độc và độc vật. Mà ba người các ngươi. . . Lấykhinh công của các ngươi muốn tự mình xuống dưới căn bản là chỉ là mơmộng hão huyền.” Nói đến khinh công của mình, Hàn Minh Tích vô cùng tựhào .

“Khó trách đoạn đường này ngay cả người canh giữ cũng không có, chắclà nghĩ chúng ta tìm không thấy đường?” Bệnh thư sinh do dự nói. Nếu như vừa rồi người xuống dưới không phải Hàn Minh Tích khinh công tráctuyệt, chỉ sợ bọn họ bất kỳ một cái nào đều là chỉ còn đường chết, “Nhất định còn có đường khác, ta không tin tất cả những người kia là cao thủvề khinh công.” Hàn Minh Tích ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, ngươicho rằng tuyệt thế khinh công rất dễ dàng luyện thành sao? Nhưng mà. . . Cho dù có đường khác, bây giờ ngươi có thể tìm được chắc?” Bọn họ aicũng là cao thủ về cơ quan không phải sao, huống chi mấy người bọn họ ởchỗ này đều không hiểu rõ Nam Cương. Càng quan trọng hơn là, những người Nam Cương kia cũng không phải người ngu, chẳng lẽ ngồi ở chỗ kia chờbọn họ tìm được đường đi vào.

“Ngươi…” Bệnh thư sinh nhíu mày nhìn Hàn Minh Tích, Hàn Minh Tích vội vàng trốn sau lưng Trác Tĩnh, ngay cả đầu chẳng muốn thò ra, “Ngươiđừng tìm ta, cho dù ta đi vào cũng không được. Luận võ công, ta thực sựkhông thể, ta đoán chừng bên trong cho dù thật sự là cửa vào, có lẽ cũng thi triển công cũng không vào được. Ta đi một mình nhiều nhất cũng chỉđánh rắn động cỏ mà thôi.”

“Bên trong rốt cuộc có vật gì quan trọng như vậy?” Diệp Ly nhíu mày hỏi.

“Ngươi có biện pháp?” Bệnh thư sinh nhíu mày nhìn .

Diệp Ly trả lời, nhắc lại câu hỏi của mình, “Vật công tử muốn tìm rốt cuộc là gì?”

Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng, bên kia ba người, mình chỉ có mộtngười, muốn bắt Sở Quân Duy để uy hiếp căn bản là không thực tế. Thậtlâu mới trầm giọng nói: “Là một loại kỳ độc.”

Nghe vậy, sự cao hứng của mấy người giảm đi hơn một nửa, Hàn MinhTích tò mò nói: “Bản thân công tử là con cháu của dòng họ nổi tiếng dùng độc thuật, trên đời này còn độc gì khiến công tử động tâm không tiếcdùng sinh mệnh phạm hiểm?” Bệnh thư sinh âm lãnh cười cười, trong ánhmắt lóe ra âm độc hào quang, nói: “Một loại độc. . . Khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.” Diệp Ly không có hứng vớiloại độc có thể khiến người ta muốn sống không được, muốn chết khôngxong, trên đời này còn có nhiều phương pháp khiến người ta thống khổhơn, hoàn toàn không cần phải tự mình mạo hiểm đi tìm độc dược kỳ lạ gìđó. Về phần cái gì muốn sống không được muốn chết không xong, nếu nhưmột người thật sự muốn, còn có nhiều rất nhiều biện pháp có thể muốnchết không được như thế? Không chết chỉ là bởi vì còn sống còn có mongđợi và lo lắng mà thôi. Nhưng mà đáy mắt thâm độc của Bệnh thư sinh lạikhiến trong lòng Diệp Ly nhảy dựng, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ hơimơ hồ.

“Bản thân công tử là bậc thầy về độc thuật, sao phải mạo hiểm đi tìm loại kỳ độc gì đó?” Diệp Ly lãnh đạm nói.

Bệnh thư sinh nở nụ cười ngắn ngủi, trong tiếng cười đầy thù hận vàác ý, sau đó lại ho mạnh, “Đúng vậy, ta đã có không ít thứ tốt, nhưng mà còn chưa đủ. . . Trên đời này độc dược khiến người ta thống khổ nhấtđang ở Nam Cương. Ha ha…”

Diệp Ly mở to hai mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo chút tò mò nói:“Nghe nói thế gian độc dược khiến người ta thống khổ nhất chính ĐoạnTrường Hủ Cốt đan, người trúng độc sẽ vô cùng đau khổ, xương cốt vỡ vụnkêu rên bảy bảy bốn mươi chín ngày mà chết. Chẳng lẽ còn có độc vật đáng sợ hơn nó?” Bệnh thư sinh mang ý cười đắc ý nói: “Đúng vậy, Đoạn Trường Hủ Cốt đan thực sự rất độc, nhưng nó cần vào bằng đường miệng, hơn nữacó vị thuốc cực nặng. Cho dù dùng mùi khác che dấu, cũng không lừa đượcngười tinh thông y thuật hoặc là người có khứu giác nhanh nhạy. Nhưng mà độc này không giống, dùng nó chế thành độc thực sự là không màu khôngmùi, chỉ cần một giọt sẽ khiến người sa vào địa ngục, cả đời không đượcsiêu sinh!”

“U La Minh Hoa?” Hàn Minh Tích tò mò hỏi.

Bệnh thư sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi cho rằng NamCương chỉ có U La Minh hoa sao? So với U La Minh Hoa bị giấu ở thánh địa Nam Cương gì đó, đây mới thực sự là vật báu quý nhất trên đời — BíchLạc hoa.”

“Bích Lạc hoa?” Hàn Minh Tích vẻ mặt mờ mịt, “Tên thực sự rất phongnhã, nhưng mà chưa từng nghe qua.” Bệnh thư sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, Diệp Ly nhíu mày, thản nhiên nói: “Thượng cùng bích lạc, hạhoàng tuyền.” Bệnh thư sinh cười nói: “Đúng vậy, loại độc này tên thậtsự là cùng trời cuối đất.”

“Nghe giống như không có gì ah.” Hàn Minh Tích nói. So với cái tên Đoạn Trường Hủ Cốt gì đó, cái tên này quả thực đầy chất thơ.

Bệnh thư sinh cười nói: “Xác thực không có gì, một khi chất độc nàydính vào cơ thể người, lập tức tan vào mạch máu trong mọi kinh mạch khắp người. Trừ phi ngươi rút hết máu trên người không còn tí gì, nếu vĩnhviễn không giải được độc này. Bởi vì cho dù có biện pháp thay máu, nhưng mà chỉ cần trong máu còn có một tí chất độc này, nó sẽ dùng tốc độnhanh nhất lan tràn sinh trưởng trong máu mới.” Hàn Minh Tích khó hiểu,“Tại sao phải gọi là cùng trời cuối đất?”

“Ha ha. . . Một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Người trúngloại độc này, bề ngoài hoàn hảo không tổn thương gì, nhưng mà phủ tạng*(lục phủ ngũ tạng) bên trong sẽ từ từ thối rữa hết. Bên trong độc thuậttích lũy càng nhiều, bề ngoài sẽ càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà. . .Hắn không thể tiếp xúc với bất cứ người và động vật nào cả.”

“Sẽ lây bệnh?” Diệp Ly rủ mắt xuống trầm giọng nói.

“Không, sao lại lây bệnh chứ?” Bệnh thư sinh cười nói: “Không khốngchế được độc lan tràn là sẽ có phiền toái lớn. Sở dĩ không thể chạm vàobất luận người và động vật nào là vì bất luận vật còn sống nào cũng đềukhiến người đó cảm thấy đau khổ tột cùng, hơn nữa tốc độ thối rữa củanội phủ ngũ tạng rất nhanh. Người đó chỉ có thể một mình một người trốn ở nơi ngăn cách với bên ngoài, để cho bản thân mình có mùi hư thối.Ah. . . Trước tiên, tứ chi của người đó sẽ cứng nhắc tê liệt, có lẽtrước khi chưa thối rữa, bản thân người đó sẽ chết đói trước.”

Ba người ở đây nghe xong đều rùng mình, đặc biệt là phối hợp vớigiọng nói trầm thấp của Bệnh thư sinh, dù cho bây giờ ánh mặt trời chiếu cũng khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy lạnh thấu xương.

“Điều đó không có khả năng. Nếu như chỉ là một loại độc dược, khôngthể khiến ngươi coi trọng như vậy.” Diệp Ly lãnh đạm chỉ ra. Cho dù làđộc dược quý giá cũng chỉ là độc dược, ngoại trừ tại Bệnh thư sinh người như vậy trong tay bên ngoài chỉ sợ còn kém Giải Độc Đan có thể giảitrăm loại độc trong phút chốc. Bệnh thư sinh trầm giọng nói: ” Đúng vậy, truyền thuyết nói nếu phối hợp Bích Lạc Hoa với một loại dược khác, cóthể tái tạo lại thịt từ xương trắng của hoạt tử nhân* (người chết cònsống. Hiện tại cái gọi là Giải Độc đan – có thể giải bách độc thật rachỉ có thể giải một vài loại chất độc thông thường mà thôi. Nhưng màdùng Bích Lạc hoa chế ra Giải Độc đan, chỉ cần người còn hơi thở cuốicùng, bất kể loại độc gì hay là tổn thương gì cũng có thể khỏi hẳn. Hơnnữa có thể kéo dài tuổi thọ. Ngươi nói. . . Bảo bối như vậy có ngườicướp đoạt hay không? Nếu như họ Lương chế nó thành đan dược, cho dù làmột vạn vàng cũng không có ai chê đắt.”

Diệp Ly giấu tia sáng trong mắt, lạnh nhạt gật đầu nói: “Thì ra là thế. Thực sự là bảo bối, công tử tìm nó để chữa bệnh sao?”

Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Chữa bệnh, chế độc – cả hai không .”

“Như vậy. . . Đến lúc đó cho tại hạ một viên đan dược có lẽ xem như là thù lao hợp lý.” Diệp Ly hỏi.

Bệnh thư sinh thờ ơ nhìn chằm chằm nàng, “Thù lao?”

“Chẳng lẽ từ trước đến nay công tử tìm người giúp đỡ đều không trảtiền hay sao? Công tử nói vừa có thể chữa bệnh lại vừa có thể chế độc,như vậy ta có thể giả thiết Bích Lạc hoa cũng không quá ít. Tại hạ không am hiểu dược lý, có Bích Lạc hoa cũng vô dụng. Cho nên, chỉ cần mộtviên thuốc có thể giải độc, kéo dài tuổi thọ, có lẽ không coi như là quá phận.” Bệnh thư sinh ánh mắt dao động, thật lâu mới trầm giọng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

“Rất tốt.”

“Ta có thể tự mình đi.” Bệnh thư sinh phản bác nói, để người mang hắn xuống dưới khiến hắn cảm thấy bản thân mình giống như là kẻ yếu đuối,điều này khiến hắn không thể nào tiếp nhận.

Trác Tĩnh liếc mắt nhìn hắn nói: “Không sợ ngã chết, công tử có thể tự mình thử xem.”

“Ngươi!” Sắc mặt Bệnh thư sinh chùng xuống, đã thấy Diệp Ly khua tayvới hắn, cầm dây thừng đi đến chỗ Hàn Minh Tích chỉ, thuần thục quấnmóc sắt vào một chỗ cố định, sau đó ném dây thừng xuống dưới. Diệp Lynắm chắc dây thừng từ tử trợt xuống vách núi, Hàn Minh Tích thò đầu ranhìn, có thể thấy nàng nắm chặt dây thừng trên vách đá dựng đứng từ từđi xuống phía dưới, động tác nhìn như chậm chạp nhưng lại thuần thục kỳlạ mà nhanh chóng. Chỉ một lát sau đã biến mất trong mây mù.

Qua một lúc lâu, dây thừng tinh xảo nhẹ nhàng lắc lư xuống dưới. Sauđó càng đung đưa dữ dội hơn, móc sắt cố định trên tảng đá từ từ táchrời, “Ai…” Hàn Minh Tích lo lắng muốn đi nắm dây thừng, Ám Tam trầmgiọng nói: “Không có việc gì, công tử đã đến nơi.” Quả nhiên, sau khimóc sắt nới lỏng ra, phần dưới dây thừng dường như bị người kéo xuống,một nửa nhanh chóng trượt xuống sườn núi. Ám Tam bên cạnh bắt đầu theophương pháp vừa rồi của Diệp Ly, chuẩn bị. Bệnh thư sinh cũng khôngtranh chấp nữa, đợi đến lúc Ám Tam đi xuống dưới, trực tiếp thi triểnkhinh công rơi xuống Ám Tam bên cạnh nắm chặt hắn, hai người bắt đầu dichuyển đi xuống. Lần này rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với Diệp Ly.

Hàn Minh Tích một mình một người ở lại bên vách núi, tò mò nhìn mócsắt và dây nhỏ buộc chặt bên tảng đá, thì thào nói nhỏ: “Quân Duy thậtsự là tiểu tử kỳ lạ…”

Lúc Diệp Ly trượt đến hơn sáu mươi trượng, quả nhiên thấy bên cạnhcách đó không xa có một huyệt động cao hơn một người. Trong lòng khôngkhỏi vui mừng lúc trước cảm thấy dây thừng dài nhỏ bền chắc này có rấtnhiều chỗ tốt, chiều dài của dây thừng dài hơn rất nhiều. Nếu không thìchỉ sợ không tới được đây. Nhẹ nhàng dùng lực đi về phía bên phải, DiệpLy chuẩn xác rơi vào trong huyệt động, người thận trọng đứng vững. HànMinh Tích nhìn không sai, đây thật sự là một huyệt động rất sâu – sâukhông thấy đáy, như là một thông đạo mở ra trên vách núi, phía trước tối đen như mực dẫn đến một nơi chưa biết. Nhìn dấu chân lưu lại trên mặtđất rõ ràng cho thấy những người này rất tự tin, ngay cả phái người canh phòng ở cửa động cũng không có. Diệp Ly cẩn thận cất kỹ dây thừng, đivề phía trước vài bước chăm chú chờ đợi. Qua một lúc lâu, Ám Tam mangtheo Bệnh thư sinh xuất hiện ở cửa động, hai người vừa mới đứng vững, Ám Tam ngay cả dây thừng cũng không cất kỹ, Hàn Minh Tích nhanh nhẹn rơixuống đi nhanh vào cửa động.

“Bọn họ thực sự đi vào từ nơi này.” Diệp Ly chỉ dấu chân trên mặt đất và đỉnh đầu nói: “Cẩn thận một chút, phía trên có lẽ có cơ quan. Lúcta vừa xuống, nhìn kỹ, xem ra trên vách đá dựng đứng có chỗ nào đó cóthể khống chế cơ quan, cho nên bọn họ không có khinh công cũng có thểtrèo xuống. Chỉ tiếc chúng ta không rảnh từ từ tìm.”Lúc mới vừa xuốngsắc mặt Bệnh thư sinh không tốt lắm, bị Ám Tam mang theo mặc dù khôngtiêu hao sức lực gì, nhưng mà cũng không chịu nổi, “Đi thôi. Trước bấtkể cơ quan sự tình.”

Diệp Ly nhíu mày hỏi: “Ngươi có thể nhịn ho được không?”

Hơi cứng ngắc khẽ gật đầu, Bệnh thư sinh từ trong ngực lấy ra một lọthuốc, đổ tất cả vào trong miệng, sắc mặt càng thêm khó coi, “Yên tâm,sẽ không ho nữa.”

Diệp Ly gật đầu, Ám Tam làm đầu tàu gương mẫu đi phía trước, Bệnh thư sinh theo sau, Diệp Ly và Hàn Minh Tích đi cuối cùng.

Sau khi đi vào bên trong một đoạn, trong địa đạo trở nên u ám tối tăm hơn. Nhưng mà xem ra cũng khô ráo, đợi đến lúc ánh sáng hoàn toàn biếnmất, Bệnh thư sinh lấy ra hộp quẹt châm lên. Diệp Ly nhíu mày, trong địa đạo không khí ít, châm lửa thực sự không phải ý kiến hay, nhưng mà hiện tại không có biện pháp nào khác. Hàn Minh Tích đi ở phía sau, nhìn dáng vẻ Ám Tam và Diệp Ly một trái một phải dựa lưng vào hai bên mà đi,nhướn lông mày thấp giọng cười nói: “Quân Duy, có phải các người quákhẩn trương hay không ?” Diệp Ly trợn tròn mắt mặt không còn chút máu,“So với Hàn công tử khinh công trác tuyệt, ta có thể không khẩn trương sao?”

Bệnh thư sinh quay đầu lại liếc nhìn ba người, giơ hộp quẹt tiếp tụcđi về phía trước. Địa đạo xây dựng trong núi này hiển nhiên không phảivì cố ý bố trí nghi trận mà tồn tại, cho nên trên đường đi bọn họ khônggặp lối rẽ gì, kể cả mê cung. Hơn nữa địa thế vẫn đi xuống phía dưới,đợi đến lúc Diệp Ly đánh giá xong, bọn họ đã sắp đến chân núi, cuối cùng đã nghe thấy động tĩnh phía trước. Bệnh thư sinh duỗi tay dập tắt hộpquẹt, đứng ở chỗ rẽ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy cách đó không xacó hai người đàn ông mặc quần áo Nam Cương, sau lưng hai người là mộtcánh cửa, tiếng ồn ào chính là từ truyền ra từ bên trong.

Hai người bảo vệ kia hiển nhiên không cho rằng sẽ có người đi ra từphương hướng này, đang tụ tập ở cùng một chỗ thấp giọng cười nói cáigì. Nhưng mà lối đi phía trước thẳng tắp dài khoảng một trăm mét, hơnnữa hơi chật hẹp. Bọn họ ai cũng không có khả năng ở khoảng cách này imlặng không một tiếng động đi đến chỗ hai người giữ cửa kia. Một khi cóđộng tĩnh gì, hai người kia chắc chắn sẽ báo động cho người ở bên trong.

Bệnh thư sinh trầm mặc từ trong ngực móc ra một cái hộp tinh xảo,hướng về phía trước. Chỉ nghe “sưu sưu” hai tiếng, hai người Nam Cươnglập tức cứng đơ bất động. Bốn người vội vàng kín đáo đi tới, Bệnh thưsinh dẫn đầu, người tránh vào cửa bên trong. Lúc Diệp Ly đi qua cửa dừng một chút, nghiêng người nhìn thấy bên môi hai người kia vẫn giữ nguyên tư thế thẳng đứng đang chảy ra một chút máu đen, hiển nhiên đã khôngcòn sống nữa. Ánh mắt u ám, Diệp Ly đi theo, nấp, đi vào cửa chính.

Bên trong cổng tò vò (*) hoàn toàn khác hẳn với thông đạo tối tăm bên ngoài, trong đó oi bức mà sáng sủa. Cách đó không xa người đến ngườiđi, canh phòng cũng bắt đầu trở nên nghiêm ngạt hơn rất nhiều. Nhưng màbốn người đều là trên trình độ cao thủ, muốn trốn tránh mấy người canhphòng này đương nhiên không khó khăn.

*Cổng Tò Vò được hình thành từ nham thạch núi lửa, là kết quảcủa hàng triệu năm núi lửa hoạt động, quanh Cổng Tò Vò là những bãi đánham thạch đen bóng, hình thù kỳ lạ nhấp nhô trên làn nước trong veo

Ngồi xổm ở đằng sau tảng đá lớn có thể ẩn nấp, Hàn Minh Tích hơi tòmò, liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có tiếng người ồn ào, còn cótiếng rèn sắt, “Bọn họ đang làm gì vậy?” Bệnh thư sinh lạnh nhạt nói:“Bọn họ đang chế tạo binh khí.” Chỉ chỗ đằng xa, chỗ đó đã xếp không ítbinh khí đã thành hình. Ám Tam nhìn Diệp Ly, dùng ta ra hiệu, Diệp Lyhiểu rõ khẽ gật đầu. Những người chế tạo binh khí kia không phải ngườitrong giang hồ, người thích võ thích binh khí bình thường, mà là binhkhí thường dùng trên chiến trường. Nhiều người như vậy sẽ sản xuất rarất nhiều binh khí, hiển nhiên là vì chế tạo binh khí cho quân đội nàođó.

“Chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi.” Bệnh thư sinh không có hứng thú với mấy người đang chế tạo binh khí gì đó, hiện tạiđiều hắn có hứng thú nhất chính là Bích Lạc Hoa.

“Ngươi biết rõ họ Lương ở nơi nào sao?” Hàn Minh Tích hỏi.

Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Hắn chạy không thoát.” Hàn Minh Tíchgật đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi đã hạ độc trên người hắn. Bươm bướmnhỏ của ngươi đâu?” Bệnh thư sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng dậyđi về hướng bên kia. Hàn Minh Tích nhún vai, cười với Diệp Ly, vội vàngđi theo. Ám Tam thấp giọng nói: “Công tử, những binh khí này chế tạo cho quân đội nào đó của Đại Sở.” Diệp Ly nhướn lông mày, “Làm sao ngươibiết?” Ám Tam chỉ chỉ một loạt đao xếp cách đó không xa, nói: “Người Nam Cương quen dùng đoản đao, đao của người Tây Lăng thân đao hơi dày. Còncó Bắc Nhung, kỵ binh của Bắc Nhung mạnh nhất, bọn họ thích binh khí dài hơn, hoặc là đại đao. Kiểu đao này là loại binh sĩ Đại Sở chúng tahay dùng.”

Diệp Ly gật đầu, lên đường đuổi theo Hàn Minh Tích và Bệnh thư sinh.

Bệnh thư sinh đoán không sai, chỗ này thật sự là nơi không nhỏ dướimặt đất chế tạo binh khí. Cả hai cái động rộng lớn đều là người đang bận chế tạo binh khí, trong đó phần lớn chế tạo sư là người Trung Nguyên,cũng có bộ phận là người Nam Cương. Hai người đi theo Bệnh thư sinhtránh thoát những người này, địa thế vẫn đi xuống, đi ra khỏi hang động đá vôi chế tạo binh khí liền đi vào một hang động khác. So với nhữngsơn động thô sơ lúc trước, hang động trước mắt này giống một cung điệndưới mặt đất đã được trang trí qua. Trên mặt đất đều rải đá cẩm thạchchạm trổ tinh xảo và tấm thảm thoải mãi đẹp mắt, “Rốt cuộc mấy người kia đã chết hay chưa? !” Bốn người vừa mới tới gần, một giọng nói hơi sắcbén nhọn từ bên trong truyền đến. Diệp Ly nhíu mày, là giọng nói củaLương lão gia – tên phú thương kia. Lúc này giọng nói của hắn không đắcchí, khoe khoang và khinh miệt giống trước kia, ngược lại để lộ ra chútlo lắng và sát ý.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn bọn họ chạy không thoát.” Giọng nói của Lặc Khương – tộc trưởng bộ tộc Lạc Y vang lên.

“Sao ngươi không phái người trực tiếp giết chết bọn chúng!” Lương lão gia bất mãn nói, “Bệnh thư sinh kia rất đáng sợ, nếu không đã sớm giếthắn, ngăn trừ tai họa về sau. Đoạn đường này nếu không phải hắn đi theota, ta đã sớm đến Nam Cương rồi. Nhưng mà bất kể như thế nào cũng không thoát khỏi hắn! Còn có tên họ Hàn kia, rõ ràng cũng biết tên ma ốm kia. Nhất định không thể để bọn họ sống. Cho dù phải trả một cái giá lớn!”

“Cho dù phải trả một cái giá lớn?” Lặc Khương cười lạnh một tiếng,giễu cợt nói: “Là ai trả tiền? Mấy người kia không đơn giản, ngươi chorằng ta không biết? Ngay cả bầy rắn cũng không làm gì được bọn họ. Đànông trong bộ tộc Lạc Y của ta vô cùng quý giá, đi lên liều mạng với bọnhọ đã phải hi sinh mất bao nhiêu người? Ngươi cho rằng người của bộ tộcLạc Y ta nhiều như đám người Đại Sở các ngươi, giết không hết sao?”

“Ngươi đừng quên…” Lương lão gia tức giận la lên. Lặc Khương lớntiếng nói: “Ngươi yên tâm, ta không quên ta nên làm cái gì. Nhưng màviệc vượt quá phạm vi ước định giữa chúng ta, ngươi tốt nhất đừng nên ra lệnh cho ta.” Người ở bên trong dường như tắc nghẽn, một lúc sau mớinghe thấy Lương lão gia mở miệng nói tiếp: “Nhưng mà. . . Ngộ nhỡ mấyngười kia chạy thoát, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua chúng ta sao? Bangười khác ta không biết, nhưng thanh danh của tên ma ốm kia ta nghĩ cólẽ ngươi đã nghe qua rồi. Hắn là Tam Các chủ của Tây Lăng Diêm Vươngcác.”

“Sao ngươi lại trêu chọc người của Diêm Vương Các!” Hiển nhiên Lặc Khương rất tức giận, nghiêm nghị quát.

“Sao ta biết được? ! Ta vừa xuất phát, chưa được mấy ngày, hắn đã tìm tới tận cửa, ngay cả ta cũng không dám ngăn hắn, người kia thế thếnhưng mà nổi tiếng có thù tất báo. Ta có thể làm sao?”

“Cho nên ngươi dẫn hắn đến Nam Cương!” Một lúc lâu sau khi Lặc Khương nghiến răng nghiến lợi, mới hừ một tiếng nói: “Ta đã biết, ta sẽ mauchóng phái người xử lý bọn họ. Ngươi yên tâm, đường xuống núi sớm đã bịphong tỏa rồi, hiện tại trên ngọn núi kia khắp nơi đều là độc trùng rắnđộc, cho dù Bệnh thư sinh hắn giỏi dùng độc, ta không tin hắn có thểhạ độc giết chết tất cả rắn độc, độc trùng trên núi!”

“Tóm lại cẩn thận một chút, nhất định phải thấy thi thể của hắn. Nếungay từ đầu ngươi ra tay giết chết bọn chúng, hiện tại ở đâu ra nhiềuphiền toái như vậy.”

Lặc Khương cười lạnh nói: “Hắn một bước cũng đi theo, không rờingươi, ngươi cảm thấy chúng ta có thể giết hắn trước hay là hắn giếtngươi trước. Ta đi dặn dò người làm việc, ngươi trước ở lại đó. Đừngquên đồ đạc của ngươi, nếu như chủ tử lấy không được đồ hắn cần thìngươi biết hậu quả đấy!” Hô hấp Lương lão gia bỗng dưng tắc nghẽn, rấtnhanh nói: “Ta biết rõ, một nửa tín vật ta đã mang đến. Ngươi đưa mộtnửa khác cho ta đi.”

Lặc Khương hừ lạnh một tiếng nói: “Cái này vốn là đồ của Nam Cương chúng ta .”

Về vấn đề lợi ích, Lương lão gia cũng không yếu thế chút nào , “Đồ trong tay ta, chỉ có ta mới biết được lấy nó như thế nào.”

“Đó là tiên đế của Nam Chiếu ủy thác cho Lương gia bảo quản, cũng không phải tặng cho ngươi.” Lặc Khương trầm giọng nói.

“Ha ha, thì tính sao? Ngươi cũng biết đó là đồ của vương thất NamChiếu cũng không là của các ngươi?” Lương lão gia cười nói, “Ta khôngđưa nó cho vương thất Nam Chiếu đã là rất tốt rồi, không phải sao?”

“Chẳng lẽ không phải chúng ta ra giá tương đối cao sao? Trả lại choNam Chiếu Vương ngoại trừ vài câu cảm ơn, cái gì ngươi cũng không cóđược.” Lặc Khương cười lạnh nói.

Lương lão gia nói: “Các ngươi muốn báu vật, ta muốn tiền. Mọi ngườitheo như nhu cầu không phải sao? Cho nên, tốt nhất ngươi nhanh chóng đưa một nửa tín vật khác giao cho ta, đừng bịp bợm, ngọn núi này đã bị các ngươi đào hết, không có ta chắc chắn các ngươi không tìm thấy bảo vật.Còn có, đừng nghĩ đến việc giết ta diệt khẩu, đừng quên đằng sau ta thếnhưng mà…”

Giọng điệu của Lương lão gia đầy đắc chí hiển nhiên khiến Lặc Khươngrất không thoải mái, nhưng lại không thể làm gì. Đành phải lạnh lùngnói: “Ta đã biết, lập tức đi lấy. Ngươi tốt nhất đừng bịp bợm, chủ tử đã nói muộn nhất trong nửa tháng nhất định phải thấy đồ. Bằng không thì. . . Cho dù sau lưng ngươi là vua, lão tử thì cũng vô dụng!”

Nụ cười đắc ý của Lương lão gia nghẽn lại, một lúc sau mới nói: “Tađã biết, ngươi yên tâm. Quan hệ giữa vương gia và chủ tử của ngươi tabiết rõ, ta không phải người không biết đúng mực. Chỉ cần đưa tín vậtcho ta, đến thủ phủ Nam Chiếu ta cam đoan mang thứ đó đưa đến trước mắtngươi.”

“Tốt nhất là như vậy!” Lặc Khương nói, tiếng bước chân từ từ đi xa,cuối cùng trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển hỗn loạn của Lương lão gia.

Làm sao bây giờ? Bốn người đứng nơi hẻo lánh, Hàn Minh Tích dùng ánhmắt ra hiệu cho Bệnh thư sinh. Bệnh thư sinh rủ mắt xuống, trên mặt vốn u ám xẹt qua ý cười nham hiểm. Hàn Minh Tích run rẩy cả người, có chútđáng thương nhìn Lương lão gia mặt nôn nóng đi tới đi lui. Không biếtlão đầu này sẽ bị tra tấn thành bộ dáng gì nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.