Chương trước
Chương sau
Trong thành Nhữ Dương là một bầu không khí vui mừng ngất trời, bởi vì, Định Vương phi mất tích hơn nửa năm đã trở về bình an. Không chỉ có Định Vương phi trở về bình an, mà ngay cả tiểu Thế tử hơn bảy tháng cũng bình an ở trong bụng của Định Vương phi. Cả thành Nhữ Dương náo nhiệt phi thường như qua năm mới, tất cả mọi người đều biết Vương phi lấy thân nữ nhân suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đối kháng với Trấn Nam Vương Tây Lăng, đánh cho toàn quân Trấn Nam Vương hầu như bị diệt. Hôm nay Vương phi và tiểu Thế tử đều trở về bình an, không phải là trời đã phù hộ cho Định Vương điện hạ sao?

Trong loạn thế hiện nay, thật ra thì dân chúng rất ít khi rảnh rỗi mà chú ý tới những thứ nghi lễ kinh điển mà thánh nhân dạy bảo kia, người nào cho bọn họ cuộc sống an bình, thì bọn họ liền kính yêu, ủng hộ người đó. Vào lúc thiên hạ Đại Sở đang nổi lên chiến loạn bốn phía này, Tây Bắc gặp chiến loạn sớm nhất, nhưng lại trở thành một vùng đất an bình, trong chuyện này có hơn phân nửa là công lao của Định Quốc Vương phi. Vì vậy, Định Vương phi trở về, tất nhiên làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng càng nhiều thêm mấy phần tin tưởng vào tương lai của Tây Bắc.

Trong lúc ở đây vui thích náo nhiệt, thì ở phủ Thái thú trong thành lại vẫn yên lặng, cho dù trên mặt mọi người đều mang theo hân hoan, nhưng lúc này lại không phải là lúc nên ăn mừng.

Trong phòng ngủ, Diệp Ly ngồi ở bên giường nhìn nam tử mang theo sắc mặt tái nhợt, đang lâm vào trong hôn mê trên giường, trong lòng chỉ cảm thấy từng đợt chua xót nhéo đau. Trầm Dương cẩn thận lấy ngân châm trên người Mặc Tu Nghiêu xuống, đi qua một bên rửa tay. Diệp Ly lo lắng hỏi: “Trầm tiên sinh, rốt cuộc Tu Nghiêu bị sao vậy?” Lúc xế chiều thật sự đã làm cho Diệp Ly sợ hết hồn. Vốn đang tốt lành, đột nhiên Mặc Tu Nghiêu té xỉu, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu thất khiếu chảy máu. Trầm Dương nhìn Diệp Ly, an ủi: “Vương phi yên tâm, tạm thời Vương gia không sao.”

“Cũng bởi vì ta quên mất ngày hôm nay, nếu không, làm sao Vương gia sẽ……” Ở trong núi sâu mấy tháng, hơn nữa, trong Hoàng lăng kia mấy ngày không có mặt trời, không có mặt trăng, làm cho Diệp Ly quên mất thời gian, không nhớ ra hôm nay chính là ngày trăng tròn. Trầm Dương nói: “Vương gia chỉ là đã dùng phương pháp ngăn chặn mạch phong bế cảm giác đau. Nhưng căn bản đau đớn mỗi tháng khi trăng tròn này cũng không phải muốn là có thể phong bế được. Vương gia mạnh mẽ làm, tất nhiên sẽ không tránh được bị chút nội thương. May mắn phát hiện sớm, nên không có gì đáng ngại.” Diệp Ly cau mày, nói: “Bộ dáng Tu Nghiêu phát tác, thì ta cũng tận mắt thấy, nhưng lần này lại không giống. Trầm tiên sinh, Tu Nghiêu đã xảy ra chuyện gì, kính xin nói rõ.” Trầm Dương ngồi xuống đối diện, nói: “Vương phi bình tĩnh chớ nóng nảy, mấy tháng nay, Vương gia cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cũng không phải bởi vì mức độ độc phát trở nên yếu đi, mà hình như lực nhẫn nại của Vương gia được nâng cao lên một bước. Hoặc cũng có thể nói… Cảm giác đau của Vương gia giống như trở nên hơi chậm phản ứng. May mà theo tại hạ thấy, bây giờ Vương gia cũng không có vấn đề gì khác, vậy cũng là một chuyện tốt. Hôm nay Vương phi đã trở về bình an, tại hạ cũng có thể yên tâm nghiên cứu độc trên người Vương gia.”

Mấy tháng nay, người khổ sở thật sự rất nhiều, trong đó cũng bao gồm Trầm Dương. Ông không thể nhốt mình vào chỗ u tĩnh trong thời gian dài để nghiên cứu y thuật như ngày thường, càng không thể đi xa nhà tìm kiếm dược liệu trân quý hoặc hỏi thăm cao thủ y thuật. Bởi vì ông phải chú ý đến tình huống của Mặc Tu Nghiêu bất cứ lúc nào để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Nhưng nhìn bộ dáng kia của Mặc Tu Nghiêu, cho dù Trầm Dương âm thầm điều chỉnh thức ăn bổ dưỡng của Mặc Tu Nghiêu vô số lần, nhưng nếu vẫn cứ  tiếp tục như vậy, Trầm Dương cũng dám kết luận, cho dù độc trên người chưa giải, nhưng Vương gia cũng sống không được ba năm, ngài ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết. Hiện tại Vương phi trở lại, có nàng chiếu cố, đương nhiên chuyện của Vương gia sẽ dễ làm hơn nhiều.

Diệp Ly gật đầu, cúi đầu nhìn dung nhan trầm tĩnh say ngủ của nam tử trên giường, trong mắt hiện lên một tia áy náy và đau lòng, “Đa tạ Trầm tiên sinh, ngài đi nghỉ ngơi đi, Vương gia cứ để ta trông là được.”

Trầm Dương chắp tay nói: “Hôm nay thân thể Vương phi cũng không còn như xưa nữa, cũng nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi. Có chuyện gì kêu người gọi tại hạ một tiếng là được.”

Tiễn Trầm Dương về, vẫy lui người hầu hạ trước mặt, Diệp Ly ngồi ở bên giường, an tĩnh nhìn tuấn nhan tái nhợt của Mặc Tu Nghiêu, tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo thật dài trên má trái kia, khẽ thở dài một cái, “Tu Nghiêu……”

Sáng sớm, khi Diệp Ly tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở trong một lồng ngực ấm áp, không khỏi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về giường nhỏ gần đó. Bởi vì không muốn đánh thức Mặc Tu Nghiêu, nên tối hôm qua nàng ngủ ở trên giường nhỏ êm trong phòng, lại không nghĩ rằng, khi mở mắt ra lần nữa cũng đã nằm ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu. Nàng vừa động, Mặc Tu Nghiêu lập tức mở mắt theo, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, “Khỏe hơn chút nào chưa?” Trong mắt Mặc Tu Nghiêu mang theo quang mang sáng ngời, cọ cọ ở trên vai Diệp Ly, kéo nàng vào trong lòng của mình, nói: “Đau, muốn ngủ một chút.” Diệp Ly giơ tay lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt hắn lên, trong lòng đau đớn khó phân biệt: Cả người đều đau thì làm sao mà có thể ngủ được? Nhưng cũng không muốn phản bác lời hắn, gật đầu, ôn nhu nói: “Được rồi, ngủ tiếp một lát.”

“A Ly cùng ngủ.” Mặc Tu Nghiêu nhắm hai mắt nói. Diệp Ly ứng tiếng nói: “Ngủ đi.”

Nhưng mà, bọn họ muốn lười một lát, người khác lại không chịu cho bọn họ cơ hội này. Chỉ chốc lát sau, ngoài viện liền ồn ào la hét ầm ĩ lên, Diệp Ly mơ hồ nghe được tiếng của đám người Hàn Minh Tích. Tối ngày hôm qua, lúc các nàng trở lại đã là ban đêm, lại bởi vì Mặc Tu Nghiêu đã hôn mê bất tỉnh, vì vậy ngoại trừ chỉ kêu Trầm Dương tới trị liệu ra, thì những người khác vẫn một mực không gặp, cũng khó trách sáng sớm đám người Hàn Minh Tích lại tới náo loạn. Hơi bất đắc dĩ ngồi dậy, Diệp Ly còn chưa nói gì đã thấy Mặc Tu Nghiêu cũng dậy theo, chỉ là sắc mặt âm trầm thật sự hơi dọa người. Cũng không kêu nha đầu hầu hạ, hai người thong thả tự mình thu thập gọn gàng một chút, lúc ra cửa, phía ngoài đã giống như muốn vỡ ra. Chỉ là ám vệ hết sức làm hết phận sự che ở cửa, nên dù có vội vàng, thì người ở phía ngoài cũng không vào được.

Nhìn Hàn Minh Tích đứng ở cửa viện, vẻ mặt đầy giận dữ, Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Minh Tích, sáng sớm đã nghe tiếng ngươi, ồn ào cái gì vậy?”

Đột nhiên nghe được giọng nói của Diệp Ly, Hàn Minh Tích ngẩn ra, mạnh mẽ quay đầu lại thấy một cô gái áo xanh đang đứng ở cửa, tươi cười nhẹ nhàng, không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, “Quân Duy!” Ngay lập tức cũng bất chấp những cái khác, Hàn Minh Tích bay về phía Diệp Ly. Song, mặc dù khinh công Hàn Minh Tích được xưng là cao thủ, nhưng lại có người còn nhanh hơn hắn. Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh Diệp Ly căn bản không cho hắn ta có cơ hội tới gần người, che Diệp Ly ở phía sau mình, không chút lưu tình đánh ra một chưởng về phía Hàn Minh Tích ở bên này đang bay qua. Hàn Minh Tích sợ hết hồn, tung mình một cái ở giữa không trung, rồi lui lại hơn mấy chục bước mới tránh được một chưởng này, “Mặc Tu Nghiêu, ngươi, kẻ điên này, làm gì vậy?”

Những người bên cạnh cũng không khỏi âm thầm vì Hàn Minh Tích mà lau mồ hôi, bởi vì bọn họ đều thấy rất rõ ràng, sắc mặt của nam tử trước mắt đáng sợ đến cỡ nào. Mặc Tu Nghiêu không nói một lời, thân người vươn lên trước, liền đánh ra mấy chưởng về phía Hàn Minh Tích, vốn võ công Hàn Minh Tích đã thường thường, làm sao có thể là đối thủ của hắn ta. Lập tức liền luống cuống tay chân, chỉ có thể tránh né, may mắn, khinh công của hắn cũng không hổ là đứng đầu giang hồ, nếu không, lấy chưởng lực và ngoan sức của Mặc Tu Nghiêu, sẽ là hậu quả gì, thì thật sự khó nói vô cùng.

“Tu Nghiêu, chàng đang làm gì vậy?” Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, cái này xem như là tức giận vì bị quấy rầy phải rời giường sao? Trước kia cũng không phát hiện Mặc Tu Nghiêu không nói một lời liền trực tiếp động thủ như vậy. Thân thể của Mặc Tu Nghiêu dừng lại, giương mắt nhìn lướt qua Hàn Minh Tích đang đứng trên ngọn cây không dám xuống, lạnh lùng nói: “Hàn Minh Tích, Bản vương đã nói, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!” Trong lòng Hàn Minh Tích cả kinh, người khác đều đứng ở phía sau lưng Mặc Tu Nghiêu nên không biết, nhưng hắn thật sự thấy rõ ràng. Trong ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Mặc Tu Nghiêu xẹt qua tuyệt đối là sát khí hàng thật giá thật. Mới vừa rồi, Mặc Tu Nghiêu cũng không phải lấy mình ra xả tức, mà thật sự muốn giết hắn.

“Được rồi.” Diệp Ly bước chậm tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, kéo tay của hắn xuống, cầm thật chặt. Kiếp trước nàng là tay súng bắn tỉa, nhạy cảm nhất với hoàn cảnh và không khí, sao lại không nhận thấy được sát ý trong giọng nói của Mặc Tu Nghiêu chứ? Trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của Mặc Tu Nghiêu, cảm giác được hắn thả lỏng một chút, mới ngẩng đầu cười nói với Hàn Minh Tích: “Minh Tích, đã lâu không thấy, sáng sớm các ngươi đang ồn ào cái gì vậy?” Hàn Minh Tích sờ sờ đầu, cười khổ nói: “Xin lỗi, ngày hôm qua đã nghe nói Vương phi trở lại, nhưng trễ như thế……”

Diệp Ly gật đầu, áy náy nói: “Là ta và Vương gia về trễ, để cho chư vị đợi lâu rồi.” Ở tại chỗ, lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, cùng kêu lên bái lạy nói: “Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi.”

Mặc dù triều đình đã hạ chiếu công khai đoạt tước vị của Mặc Tu Nghiêu, nhưng ở thành Nhữ Dương, không, ở cả Tây Bắc, mọi người lại giống như có chung chí hướng cùng nhìn về đạo thánh chỉ ấy vậy. Vẫn gọi Mặc Tu Nghiêu là Vương gia, Diệp Ly là Vương phi. Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý kiến gì với chuyện này, nếu không gọi là Vương gia, thì còn phải phiền toái nghĩ một cách gọi khác, hơn nữa, hắn cũng quen xưng hô Vương gia thế này. Đồng thời cũng muốn nói cho Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Tu Nghiêu hắn muốn làm Vương không cần người nào sắc phong. Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm nhìn chằm chằm một đám thuộc hạ, nhìn đến khi tim mọi người nhảy lên bang bang. Kể từ sau khi Vương phi gặp chuyện không may, tính tình Vương gia liền trở nên đặc biệt khó lường, mặc dù trong chuyện đại sự thì vẫn anh minh như cũ, nhưng tính tình lại không dễ chung sống như ngày thường chút nào. Thấy sắc mặt hắn như thế, mọi người cẩn thận ngẫm lại, liền hiểu ra vấn đề ở đâu. Vương gia và Vương phi cửu biệt trùng phùng, tất nhiên muốn hai người ở riêng nhiều hơn, sáng sớm mấy người bọn họ tới quấy rầy mộng đẹp của người ta, Vương gia có thể cao hứng mới là lạ. Không khỏi một nửa mang theo ánh mắt oán hận bắn về phía Hàn Minh Tích vừa từ trên cây đi xuống. Một nửa mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn về Diệp Ly đang đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu.

Diệp Ly mím môi cười, lặng lẽ lôi kéo tay Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng nói, “Miễn lễ, đều đứng dậy đi.”

“Tạ Vương gia, Vương phi.” Mọi người như được đại xá, vội vàng đứng dậy tạ ơn.

Hành lễ xong, người không có việc gì thì liền vội vã cáo lui. Ai trong bọn họ cũng đều không phải ngu ngốc, hiện tại Vương gia không muốn thấy bọn họ, dĩ nhiên bọn họ phải biết điều một chút làm cho mình biến mất. Thần sắc Mặc Tu Nghiêu không tốt nhìn mấy người còn ở lại, trầm giọng nói: “Các ngươi có chuyện gì?” Cầm đầu, Phượng Chi Dao bất đắc dĩ sờ sờ mũi, bọn họ thật sự có chuyện. Phượng Chi Dao tiến lên phía trước, nói: “Khởi bẩm Vương gia, tin tức Vương phi bình an trở về đã truyền ra ngoài. Có lẽ rất nhanh, bên phía triều đình sẽ nhận được tin tức. Chúng ta cũng phải mau chóng đưa ra kế sách ứng đối sớm. Mặt khác, quan viên phía dưới báo lại, dân chúng trong thành muốn ăn mừng Vương phi bình an trở về, nên chuẩn bị cử hành hội đèn lồng cầu phúc cho Vương phi và Tiểu thế tử. Không biết đến lúc đó Vương gia và Vương phi có thể tham gia hay không?” Nhắc tới triều đình, thần sắc Mặc Tu Nghiêu càng thêm âm trầm, hừ nhẹ một tiếng nói: “Mặc Cảnh Kỳ không biết nhanh như vậy đâu, tạm thời không cần để ý tới. Nếu phái người đến, thì trực tiếp đuổi đi!”

Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún nhún vai không phản đối. Tần Phong tiến lên phía trước, nói: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, hai người được mang về ngày hôm qua, không biết nên xử trí thế nào ạ?”

Nhắc tới Đàm Kế Chi, Diệp Ly liền vội vàng hỏi: “Ngày hôm qua ta phân phó ngươi tìm vị Lâm đại phu kia, có tung tích chưa?” Tần Phong gật đầu nói: “Vị Lâm đại phu kia bị thương, bị Đàm Kế Chi hạ lệnh cho người ta mang đi theo một con đường khác, có lẽ tính mang về kinh thành. Sáng nay đã ở trong thành Nhữ Dương, bây giờ Vương phi có muốn gặp hay không?” Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: “Phái người chăm sóc Lâm đại phu thật tốt, ông ấy cũng ăn nhiều cực khổ rồi, chờ ông ấy nghỉ ngơi khỏe rồi, lại nói.” Tần Phong gật đầu, tỏ vẻ sẽ an bài thỏa đáng. Nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu đứng ở một bên, rồi tiếp tục nói: “Đàm Kế Chi muốn gặp Vương gia và Vương phi.” Tất nhiên Diệp Ly còn nhớ rõ, tại sao ngày hôm qua lại để lại mạng của Đàm Kế Chi, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu, thấy rõ ràng trên mặt hắn đã hiện lên vẻ không vui, bất đắc dĩ cười cười trấn an hắn, nói với Tần Phong: “Chút nữa ta và Vương gia sẽ cùng đi gặp hắn ta.”

Một tay Mặc Tu Nghiêu nắm cả Diệp Ly, ánh mắt nhàn nhạt quét qua trên mặt của mọi người, “Nói xong chưa?”

Còn muốn nói chuyện, Trác Tĩnh và Lãnh Hạo Vũ thức thời nuốt lời đã đến khóe miệng về. Ánh mắt Vương gia nhìn bọn hắn tuyệt đối là uy hiếp, dù sao cũng không phải là chuyện rất khẩn cấp, nếu Vương gia đã không muốn nghe, vậy bọn họ không nói là được. Vốn sáng sớm bọn họ tới đây cũng chỉ vì muốn xác định Vương phi đã thật sự bình an trở về thôi, cuộc sống mấy tháng này trôi qua thật không phải dành cho người, bọn họ không bao giờ muốn đối mặt Vương gia như vậy nữa.

Nhìn mọi người cáo từ rời đi, Diệp Ly nhẹ giọng thở dài. Suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu nàng cũng không phải không biết, nhưng bọn họ đã ở vào vị trí như vậy, thì làm sao có thể thật sự bỏ xuống hết thảy mà không quan tâm đây? Lôi kéo tay Mặc Tu Nghiêu một lần nữa đi vào trong phòng, Diệp Ly nhẹ giọng cười nói: “Trở về dùng đồ ăn sáng, nghỉ ngơi một chút, xế chiều chàng đánh đàn cho ta nghe, được không?” Tối tăm trong mắt Mặc Tu Nghiêu dần dần tản đi, ánh mắt nhìn Diệp Ly tràn đầy ấm áp và sủng nịch, “Được.”

Ôm một cánh tay của hắn, Diệp Ly nhợt nhạt mỉm cười. Từ nay về sau còn có thể còn rất nhiều chuyện, mới vừa trở lại, hơi phóng túng một chút cũng không sao đi?

Sau giờ ngọ, dưới đại thụ trong hậu viện phủ Thái thú cũng nhiều thêm một tia mát mẻ nhàn nhạt. Diệp Ly ngồi dựa trên tháp mỹ nhân thong thả đọc sách, Mặc Tu Nghiêu nghiêng người nằm ở bên cạnh, dựa vào ghế, đầu tựa vào bên người Diệp Ly nhắm mắt dưỡng thần. Hiển nhiên, nếu không phải bây giờ Diệp Ly đang có mang, chắc chắn hắn sẽ muốn trực tiếp gối lên chân Diệp Ly mà ngủ. Diệp Ly cũng không để ý, một tay cầm cuốn sách, một tay khác lại khoác lên trên lưng hắn, thỉnh thoảng vỗ vỗ nhẹ nhàng.

Phượng Chi Dao đi tới liền thấy một màn ấm áp mà yên tĩnh trước mắt này, thấy dung nhan say ngủ bình tĩnh mà điềm nhiên của Mặc Tu Nghiêu, đột nhiên hắn hơi hối hận đã đi quấy rầy an bình của bọn họ, nhưng chuyện trước mắt thì hắn phải đi vào bẩm báo. Diệp Ly cũng thấy bộ dáng do dự của hắn ở cửa, cười nhạt gật đầu với Phượng Chi Dao, “Phượng Tam, tới đây nói chuyện đi.” Lúc này Phượng Chi Dao mới cất bước đi tới. Cẩn thận nhìn Mặc Tu Nghiêu đang dựa vào Diệp Ly một cái, chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu mở mắt nhìn hắn một cái, lúc Phượng Chi Dao cho là hắn ta muốn nói gì hoặc đuổi mình ra, thì Mặc Tu Nghiêu lại nhắm hai mắt lại lần nữa.

“Phượng Tam, có việc gì gấp sao?” Nhìn bộ dáng như gặp quỷ của Phượng Chi Dao, Diệp Ly cười một tiếng, để cuốn sách xuống, cầm cây quạt để ở một bên lên, nhẹ nhàng quạt cho Mặc Tu Nghiêu. Hình như Mặc Tu Nghiêu hết sức hài lòng với điều này, nhẹ nhàng cọ cọ vào bên chân nàng, cả người cũng càng thêm thả lỏng một chút.

Phượng Chi Dao nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu đang nhắm mắt lại cũng không biết có ngủ hay không, thấp giọng nói: “Bẩm Vương phi, người của triều đình đến.”

Diệp Ly nhướng mày, “Trùng hợp như thế?” Hôm qua nàng mới trở lại, hôm nay, người của Mặc Cảnh Kỳ đã đến, điều này cũng quá trùng hợp đi. Phượng Chi Dao gật đầu nói: “Quả thật quá trùng hợp, nhưng mà theo thuộc hạ điều tra, thì chắc không có quan hệ với Vương phi, hôm qua đối phương mới đi qua Hồng Nhạn quan. Nhưng mà, có lẽ có chút quan hệ với cái vị mà ngày hôm qua chúng ta bắt về kia.”

“Đàm Kế Chi?” Diệp Ly cau mày suy tư, “Lá gan của Đàm Kế Chi cũng không nhỏ, muốn Mặc Cảnh Kỳ tới cứu hắn ta sao? Hắn ta cũng không sợ, lỡ như thân phận của hắn ta bị lộ ra, người đầu tiên muốn hắn ta chết chính là Mặc Cảnh Kỳ sao?” Phượng Chi Dao cười nói: “Có lẽ hắn ta cũng không nghĩ tới chuyện thân phận của hắn ta sẽ bị chúng ta biết, thuộc hạ suy đoán, sở dĩ dính dấp với người của Mặc Cảnh Kỳ, có lẽ cũng chỉ là sự chuẩn bị kỹ càng của hắn ta mà thôi. Dù sao bây giờ Tây Bắc đang ở trong tay chúng ta, cho dù hắn ta không phân tâm một chút nào, thì đã thật sự đã rơi vào trong tay chúng ta. Nếu chúng ta không biết một thân phận khác của hắn ta, hơn nữa, còn có liên quan với Vương phi, mà chỉ đơn giản bắt được Đàm Kế Chi thôi, thì cuối cùng quả thật có thể phải trả lại cho Mặc Cảnh Kỳ.”

Diệp Ly gật đầu, “Như vậy, nói cách khác… Mặc Cảnh Kỳ biết Đàm Kế Chi đến Tây Bắc muốn làm cái gì. Ít nhất là chuyện có lợi với hắn ta.”

Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Đàm Kế Chi sẽ không nói chuyện Hoàng lăng của Cao tổ Tiền triều ở Tây Bắc cho Mặc Cảnh Kỳ chứ? Mặc Cảnh Kỳ muốn bảo tàng trong Hoàng lăng sao?” Nghe nói Hoàng lăng thần bí của Cao Tổ Tiền triều lại là một trong những lăng mộ có đồ vật chôn cùng phong phú nhất, cũng thần bí nhất của Lịch đại Đế Vương. Ngay cả Phượng Chi Dao cũng không nghĩ tới, tòa Hoàng lăng đã mất tích từ khi mới xây dựng này lại sẽ ở Tây Bắc. Động tác đang quạt trên tay của Diệp Ly đột nhiên ngừng lại, “Hắn ta sẽ phải giải thích, từ đâu mà hắn ta biết bí mật của Hoàng lăng?”

“Vậy thì phải hỏi Đàm Kế Chi rồi.” Phượng Chi Dao cười nói.

Diệp Ly suy nghĩ một chút, “Nói cho Đàm Kế Chi, ta muốn hoa Bích Lạc và cách giải độc trên người Vương gia. Mặt khác…” Diệp Ly nhíu nhíu mày, nói: “Nói cho Tần Phong, thẩm vấn Tô Túy Điệp lại, nhất định nàng ta còn biết những chuyện quan trọng nào đó. Chỉ mỗi thân phận Đàm Kế Chi thì không đủ để cho nàng ta chống đỡ không chịu cung khai lâu như vậy. Đặc biệt hỏi một câu… Rốt cuộc làm sao mà nàng ta quen biết với Đàm Kế Chi?”

“Thuộc hạ tuân lệnh, vậy… người của Mặc Cảnh kỳ phái tới thì sao?” Phượng Chi Dao hỏi.

Diệp Ly tròn mắt, thản nhiên nói: “Cứ thả đi trước đi, chờ Vương gia rảnh rỗi rồi hãy nói.”

Nghe vậy, khóe miệng Phượng Chi Dao co giật, nhìn Mặc Tu Nghiêu đang dựa trên ghế yên lặng ngủ một cái, Vương gia rất rảnh có được không? Vương gia làm việc điên cuồng thì rất hỏng bét, nhưng đột nhiên Vương gia trở nên lười biếng thì càng thêm hỏng bét. Nhớ tới đống sổ con và tài liệu, dù mới chưa được hai ngày, nhưng cũng đã chất thành núi trong thư phòng, Phượng Chi Dao đã cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt. Chỉ hy vọng tình trạng trước mắt của Vương gia sẽ không kéo dài quá lâu.

“Thuộc hạ cáo lui.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.