Diệp Ly cho rằng sau khi trải qua chuyện ở tửu lâu, thì Liễu Quý phi nhất định sẽ hận bọn họ thấu xương cách càng xa càng tốt. Cho nên sáng sớm ngày thứ hai thời điểm đoàn người bọn họ rời khách sạn đi ra khỏi ngoài thành vừa lúc lần nữa vô tình gặp gỡ đoàn người Liễu Thừa tướng phiền não trong lòng Diệp Ly quả nhiên lại tăng lên một độ cao mới. Đặc biệt là khi thấy bộ dáng Liễu Quý phi bình tĩnh phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, tới đây cùng bọn họ nói chuyện, Diệp Ly cũng chỉ đành câm nín.
Công chúa Trường Nhạc đi theo bên cạnh Liễu Quý phi, âm thầm nhún vai với Diệp Ly, nặn ra một vẻ mặt tác quái hướng về phía Diệp Ly cười cười. Khóe mắt Diệp Ly thâm thúy, không để lại dấu vết liếc Liễu Quý phi một cái. Công chúa Trường Nhạc khẽ lắc đầu, nhìn trời liếc mắt. Diệp Ly cũng chỉ được bất đắc dĩ đi theo nhìn trời.
“Định Vương, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?” Liễu Quý phi đi tới trước mặt Mặc Tu Nghiêu đứng lại, nhẹ giọng hỏi. Mặc dù vẫn là thần sắc nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng, lại có thể làm cho người ta nghe rõ sự quan tâm trong đó.
Công chúa Trường Nhạc tự mình dừng lại, cách chỗ Liễu Quý phi xa hơn một chút làm bộ ngắm cảnh. Phụ hoàng của nàng thật giống như mẫu hậu nói rất đa nghi sao? Vậy tại sao phụ hoàng chưa từng hoài nghi tới ái phi của hắn sẽ cho hắn đội nón xanh sao, còn muốn thả nàng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229784/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.