“Diệp Ly, Bản cung muốn khiêu chiến với ngươi!”
Lời vừa nói ra, trong đại điện nhất thời một mảnh yên lặng. Thật lâu sau mới nghe được tiếng cười của Phượng Chi Dao từ trong đại điện vang lên. Đầu tiên là cúi đầu buồn cười, về sau dường như là nhịn không nổi dứt khoát cất tiếng cười to. Cười đến mức công chúa Lăng Vân thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao nói: “Ngươi cười cái gì? !”
Phượng Chi Dao lau khóe mắt, cười híp mắt khoát tay một cái nói: “Không có gì, đột nhiên buồn cười thì cười thôi.” Sau đó chuyển hướng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, giật giật đôi môi không tiếng động nói mấy chữ. Diệp Ly tinh thông thần ngữ nhìn thấy liền hiểu rõ, Phượng Chi Dao nói chính là”Lam nhan họa thủy”. Mặc Tu Nghiêu dù không biết chính xác Phượng Chi Dao nói cái gì, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của hắn cũng có thể đoán được mấy phần, nguy hiểm liếc hắn một cái không thèm để ý đến.
Công chúa Lăng Vân cũng chỉ nhất thời vọng động, nhưng lời đã nói ra thế nào còn thu lại được. Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ly hỏi: “Như thế nào? Ngươi không dám?”
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn công chúa Lăng Vân hỏi: “Công chúa, vì sao ta phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi?” Năm đó sở dĩ nàng tiếp nhận khiêu chiến là vì Mặc Tu Nghiêu, tôn nghiêm của Định Vương Phủ, đồng thời cũng là vì tôn nghiêm của Định Vương Phi. Nhưng hiện tại, Diệp Ly thật sự nghĩ không ra tại sao nàng phải tiếp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229648/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.