Hai người Thời Hàn và A Cẩn cùng nhau đi lễ phật, sau đó trai đơn gái chiếc cùng nhau tản bộ xuống núi, tin đồn này giống như có cánh, “vèo” một cái bay xa.
Người khác có thể coi làm đề tài nói say sưa, nhưng Cẩn Ngôn thì không thể, tuy rằng tên Phó Thời Hàn này từ nhỏ đã quanh quẩn trước mặt muội muội của hắn, dáng vẻ kiểu “ta là em rể của đệ”, nhưng với tư cách là người ca ca tốt yêu thương muội muội, hắn vẫn cảm thấy, hắn chắc chắn không có khả năng dễ dàng để cho muội muội ngây thơ này của hắn bị con sói lớn xấu xa này cướp đi.
“Tuổi A Cẩn vẫn còn nhỏ, không biết lòng người độc ác, đừng một mình đi riêng với nam tử, ca ca không yên tâm.” Cẩn Ngôn thành khẩn nói với A Cẩn, A Cẩn nghi ngờ: “Muội không hề một mình đi riêng với nam tử.”
Cẩn Ngôn nghẹn họng, cạn lời hỏi trời, muội muội của hắn sao lại ngu ngơ đáng yêu đến thế, quả nhiên người xưa có câu, lúc nhỏ thông minh nhanh nhẹn, lớn lên chưa chắc đã hay, muội muội của hắn lúc nhỏ là một nhóc tỳ vô cùng thông minh, bây giờ lại ngốc nghếch đến mức một chút cảnh giác nên có cũng không có. Khiến cho người làm ca ca vô cùng đau lòng.
“Phó Thời Hàn không phải nam nhân à!” Cẩn Ngôn lên án.
A Cẩn “ồ” một tiếng dài, do dự nói: “Nhưng Thời Hàn ca ca cũng chẳng phải người lạ.” Nàng dùng khuỷu tay huých huých Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Có phải vì ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-tieu-quan-chua/2854123/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.