Ánh mắt Thu Minh Châu sáng ngời:" Đương nhiên, đó là tác phẩm văn học của tiền triều khaiquốc hoàng hậu, tổng cộng có năm trăm sáu mươi sáu trang, trong đó thơchiếm hai trăm tám mươi ba trang. Sau khi tiền triều diệt vong, phần lớn kim ngôn điển tịch của tiền triều đều bị hủy. Chỉ có mấy tác phẩm nổitiếng đương thời của khai quốc hoàng hậu còn bảo tồn tới ngày nay. Chỉlà lúc Mạt Đại hoàng đế tự vẫn ở Phượng Tê Cung, ông phóng hỏa đốt cảtòa cung điện, những tác phẩm của bà hầu như bị cháy không còn. tuy rằng có thể giữ lại, nhưng cũng không trọn vẹn. Đến nay văn nhân vẫn còn rất tiếc nuối."
Thu Minh Nguyệt tán thưởng gật đầu:" Tài văn chương của tỷ tỷ quả thật có thể so với tiền nhân thái phó, muội muội thật xấu hổ."
Thu Minh Châu nhanh chóng phục hồi tinh thần, bật cười lắc đầu:" Muội muộiquá khen rồi, ở trước mặt muội, tỷ cũng không dám múa rìu qua mắt thợ."
Nàng cười cười:" Đúng rồi, muội muội, muội vừa rồi bỗng nhiên đề cập tới là vì sao? Không lẽ..."
"Không dối gạt tỷ tỷ." Thu Minh Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo mỉm cười.
"Tổ tiên của muội từng làm quan ở tiền triều, chỉ vì tiếc hận quan trườnghủ bại nên rời khỏi triều đình, sống ẩn cư cả đời. Chỉ là khi còn sốngông cực kỳ tôn sùng khai quốc hoàng hậu tài hoa, cho nên đều thu thậptất cả những bản sao tác phẩm của bà, lưu truyền qua nhiều thế hệ."
Nàng không nhìn đôi mắt trừng lớn của Thu Minh Châu, chỉ thản nhiên cười.
"Muội chợt nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-thu-phi/1594154/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.