Mộc Quốc Hồng nhìn Dung Lạc đã sớm buông đũa nói, “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Cám ơn bác trai đã thiết đãi, thức ăn rất phong phú.”
“Vậy là tốt rồi.” Mộc Quốc Hồng gật đầu, cũng buông đũa đi trước.”Mọi người từ từ ăn.”
Nhìn ba đã đi ra ngoài, Mộc Yên quay đầu nhìn về phía Dung Lạc, “Anh ăn no rồi sao?”
“Ân.” Hắn thản nhiên trả lời.
“Được rồi, vậy anh uống hết trà nóng đi được không.” Nhẹ nhàng nói, buông bát, đưa ly Bích Loa Xuân cho hắn.
Nhìn hắn im lặng uống hết trà, Mộc Yên mới thu hồi tầm mắt. Dùng khăn lau khóe môi, cô cười cười, “Mọi người chậm rãi ăn, chúng ta ăn xong rồi.”
Nắm cánh tay Dung Lạc, không thèm để ý đến ánh mắt của người nào để hắn đỡ ra ngoài.
Nhìn hai người rúc vào nhau, Sở Hoán nắm ly rượu lạnh lẽo trong tay, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng, lưng cứng ngắc một hơi cạn sạch.
Vườn hoa Mộc gia.
Trong không khí là hương hoa tươi mát, không khí ban đêm yên tĩnh, hoa Dạ Lai Hương dưới ánh trăng lẳng lặng nở rộ.
Dung Lạc đỡ Mộc Yên ngồi dưới tàng lá cây, cô vẫn kéo tay hắn như trước, trên mặt thản nhiên mỉm cười.
“Còn đau không?” Hắn nghiêng đầu chăm chú nhìn cô gái tựa trên vai mình.
Tiểu Mộc Yên ngẩn người, nhìn giầy thêu trên chân mới hiểu hắn hỏi cái gì.
“Không có vấn đề gì.” Lớn mật cúi người hôn lên mặt hắn.
Dung Lạc lạnh lùng như trước, nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403333/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.