Edit: susublue
Mộc Yên vẫn cho rằng người lạnh lùng xa cách giống Dung Lạc sẽ thích những màu sáng, cho dù là bản chất không giống vậy nhưng ít nhất nhìn bề ngoài thì đúng là vậy.
Anh luôn mặc áo sơmi màu trắng sạch sẽ, thậm chí không có một nếp nhăn, màu áo nhợt nhạt sẽ khiến những người đến gần anh xem nhẹ vẻ lạnh lùng mà thay vào đó sẽ bị vẻ nho nhã của anh thuyết phục.
Nhưng đây không phải là con người thật của anh, Mộc Yên còn nhớ rõ Tạ Thần từng nói với cô, "Cô thật sự nghĩ cậu ta là thiếu gia lạnh lùng, lạnh nhạt và không hứng thú với bất cứ chuyện gì sao? Nói đùa, cậu ta không hề ấm áp như cô tưởng tượng đâu, thậm chí còn đen tối tàn bạo đến mức khiến người ta căm phẫn. Cô không biết là vì cậu ta muốn để cho em thấy mặt tốt của mình."
Nghĩ đến đây, tay Mộc Yên đang lau mắt kính giúp Dung Lạc dừng lại một chút, cô biết cho tới bây giờ anh đều đeo kính màu trà nhàn nhạt, nhưng cô lại cứ nghĩ đó là một trò đùa dai một chút. Khóe miệng lại nghiền ngẫm nở nụ cười, hình như cô chưa từng thấy anh đeo kính màu đen, thật không biết người như Dung Lạc mà đeo kính màu đen thì có thể mang lại cảm giác giống xã hội đen không. Nghĩ như vậy Mộc Yên vươn tay đưa kính của mình đang đeo cho anh. Dung Lạc hơi kinh ngạc một chút, nhưng hình như hiểu rõ ý của cô nên anh chỉ cười yếu ớt đeo kính màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-sung-ba-xa-phuc-hac/2403212/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.